Chương 27: Như vậy được rồi... Như vậy đủ rồi...

Tại sao vậy?

Thương Long nói với bạn: Em ấy rất xấu?

Bạn nói với Thương Long: Anh mới xấu!!

Túc Thương nhìn bạn cùng phòng của đứa nhỏ xù lông mà càng thêm khó hiểu.

Thương Long nói với bạn: Vậy tại sao em ấy lại muốn xa lạ với tôi, tôi có thể cảm giác được em ấy thích thôi, vậy tại sao lại tránh né tôi?

Ngọc Trạch ngẩn ra.

Hắn đưa mắt nhìn bạn cùng phòng ngồi rụt người trên ghế gấp, cằm đặt trên đầu gối, đôi mắt ướt sũng vô thần nhìn màn hình.

Trên khung chat vẫn còn câu hỏi kia của Thương Long.

Ngọc Trạch mệt mỏi vô cùng.

Hắn có nên tán thưởng Thương Long thông minh hay không, có thể nhận ra Tô Niên không muốn tiến xa với mình.

Mà có khó gì đâu, chuyện nó rõ rành rành, nếu Thương Long đã biết Tô Niên thích hắn vậy khó hiểu cũng đúng thôi.

Nhưng Ngọc Trạch không thể nói cho Thương Long biết, ít nhất chuyện này không thể do hắn nói, mà phải để chính Tô Niên nói hoặc là Thương Long tự nhận ra.

Bạn nói với Thương Long: Tôi không thể nói, anh tự tìm hiểu đi.

Túc Thương im lặng hồi lâu.

Xem ra anh cần cẩn thận đối đãi với đứa nhỏ kia rồi.

Không nên ép em ấy nữa, trước sau gì anh cũng sẽ biết thôi, ít nhất anh biết em ấy thích mình, vậy là đủ rồi.

Thương Long nói với bạn: Tay đau không? Đi khám bác sĩ chưa?

Tô Niên giật mình vươn người dậy, luống cuống tay chân mà gõ bàn phím.

Bạn nói với Thương Long: Em đi rồi, không động thì sẽ không đau.

Thương Long nói với bạn: Vẫn muốn nói chuyện với tôi?

Bạn nói với Thương Long: Muốn!

Thương Long nói với bạn: Đánh máy một tay rất mệt, có muốn nói chuyện bằng giọng nói với tôi không?

Tô Niên ngẩn ngơ.

Trái tim vừa rung động lại vừa co rút không ngừng.

Bạn nói với Thương Long: Em… Không thể. Như vậy được rồi, như vậy đủ rồi…

Tô Niên gục đầu xuống giữa hai chân, toàn thân run rẩy không ngừng.

Ngọc Trạch cũng đờ ra, cả gian phòng im lặng đến thê lương.

Túc Thương bên kia cũng thật lâu không động đậy gì.

Mới đầu anh còn cảm thấy mất mát vì đứa nhỏ cự tuyệt, nhưng nghĩ kỹ lại, ẩn dấu bên trong lời nói kia là sự đau khổ khó nói nên lời, anh thật sự muốn biết, rốt cuộc là điều gì khiến cho em ấy không thể mạnh dạn yêu đương với anh.

Ngọc Bồi Ngàn Năm nói với bạn: Cậu ấy không thể nói đâu, làm ơn đừng tổn thương cậu ấy nữa, tôi xin anh đó! Đại thần!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!