Chương 17: Được nhận

Sau khi trao đổi số điện thoại, thông tin cơ bản cùng chứng minh thư, nhân lúc cửa hàng ít khách mà Tô Niên cũng đang rảnh nên Hạ Tình đã chỉ dẫn cho cậu những cái cơ bản khi xử dụng máy tính tiền cho khách.

"Khách vào mua bánh sẽ tự chọn bánh nên cũng không cần em phải nói, nhưng nhất định phải cười nhé, chị sẽ dán một cái bảng ở đây, để cho khách không làm khó em, em không khó chịu chứ?"

Hạ Tình tâm lý hỏi thiếu niên đang nghiêm túc thao tác với máy tính tiền.

Tô Niên gật đầu cười với cô.

Lúc này ngoài cửa bước vào một vị khách nữ, nôm có vẻ là sinh viên của trường.

"Ô, tiệm bánh có nhân viên mới, đáng yêu quá!"

Nữ sinh đối với Tô Niên đứng sau quầy hai mắt toả sáng còn hơn đèn pha.

Hạ Tình đúng một bên cười tủm tỉm, cô muốn chính là hiệu quả này.

Nữ sinh vào là lập tức chọn bánh, nhưng đến khi Tô Niên tính tiền xong đưa bánh gói trong túi cùng tiền thừa đưa ra thì nữ sinh mới thắc mắc.

"Ô, sao không nói gì vậy?"

Nữ sinh cũng không phải khó chịu, chỉ là hỏi theo thói thường mà thôi.

"Em ấy không nói được, mọi người sẽ không trách chứ?"

Hạ Tình lúc này mới lên tiếng giải thích.

Lúc này Tô Niên cũng cười ngại ngùng nhìn nữ sinh, đuôi mày có chút lo lắng mà ai nhìn cũng thấy.

Nữ sinh chấn động không thôi.

"Đáng yêu như vậy lại không nói được, cũng không sao cả, cười lên rất là dễ thương, là một tiểu thụ ngọt ngào, hôm sau tôi lại tới ủng hộ cậu."

Cô ấy tiếc nuối nói nhưng cũng không phản cảm, đối với Tô Niên cười tạm biệt, còn hứa sẽ quay lại đây.

"Em thấy sao, ở đây gần trường đại học nên khách nhân đều không khó chịu, sẽ không có người làm khó em."

Hạ Tình đợi trong tiệm chỉ còn họ thì cười nói.

Cảm ơn chị đã nhận em, em sẽ cố gắng không gây phiền phức cho tiệm.

Tô Niên cười ngây ngô với cô.

"Niên Niên, đã quen chưa?"

Lúc này Ngọc Trạch từ ngoài cửa đi vào, hắn là đi mua cơm hai người.

Tô Niên hớn hở chạy lại, xoạt xoạt mà kể lại chuyện mới nãy cho hắn nghe.

"Có nên làm cho cậu hai cái bảng cầm tay, một cái kính chào quý khách, một cái tạm biệt quý khách không nhỉ?"

Ngọc Trạch thấm thía nói, dù sao như vậy cũng lễ phép hơn.

"Chị thấy em nói đúng."

Hạ Tình cũng đi lại nói.

Chị ăn cùng ạ!

Tô Niên mời cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!