Chương 8: (Vô Đề)

Hoàng Hi Ngôn trợn tròn mắt mãi không chớp, tới khi trước mắt dần phủ một lớp sương mù.

Chẳng biết là vì bầu không khí yên ắng vắng lặng hay bởi giọng điệu và ánh mắt của Tịch Việt mà lại khiến Hoàng Hi Ngôn nổi lên khao khát muốn trút sạch nỗi lòng.

Mọi lời nói bỗng biến thành tảng đá nghẹn trong cổ họng, hoặc phải thốt ra, hoặc là nuốt xuống.

Bọn họ không thân thiết, chí ít không thân thiết đến độ có thể dốc lòng dốc dạ tâm sự với nhau, nhưng cô đã biết được một ít chuyện quá khứ của Tịch Việt từ nguồn khác, phải chăng cũng nên đáp lại anh thứ tương xứng.

Thuyết phục bản thân xong, Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, ngoảnh đầu, né mặt mình ra khỏi tay anh, "Anh còn nhớ trông chị em thế nào không ạ?"

"Nhớ." Tịch Việt rụt tay về, khẽ xoa mũi, quay đầu đi, không nhìn cô chòng chọc nữa.

"Chị em đẹp lắm đúng không?"

Tịch Việt khựng người, "…Ừ."

"Thật ra em được sinh ra là vì mẹ bị vỡ kế hoạch. Hồi ấy bố em có chút tin lăng nhăng bên ngoài… Mẹ em biết được nên quyết tâm đòi ly hôn nhưng bố em không đồng ý. Em là sản phẩm sau khi bố em cưỡng bức mẹ em. Bà ấy muốn phá thai nhưng bố em đã sai người theo sát bà ấy một tấc không rời. Vậy nên ngay lúc bắt đầu, bà ấy đã ghét bỏ sự tồn tại của em. Sau khi sinh ra, em lại còn có một cái bớt xấu xí như thế lại càng khiến bà ấy… Hơn nữa, khi đó mẹ em đang ở thời kỳ mấu chốt để thăng chức, chuyện sinh nở khiến sự nghiệp của bà ấy bị chững lại. Sự tồn tại của em đã làm tốc độ thăng tiến của bà ấy chậm mất ba năm so với những đồng nghiệp cùng thời." Hoàng Hi Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua anh, "Anh từng nghe chuyện bố mẹ sẽ đối xử công bằng với mỗi đứa con chưa? Em không tin, mà chắc anh cũng sẽ không tin."

Mặt Tịch Việt trông u ám hẳn.

Hoàng Hi Ngôn đoán anh đang nhớ lại chuyện cũ không vui.

"Ngay cả hai bên trái phải của trái tim còn chẳng bằng nhau thì sao có chuyện công bằng được. Anh chị em có ngoại hình bắt mắt, lại thông minh, từ nhỏ đã học hành giỏi giang. Đôi khi em thấy chán ghét bản thân mình lắm, sao em lại ngu thế chứ, dồn bao nhiêu thời gian cho chuyện học hành mà lại chẳng học được gì."

Năng khiếu bẩm sinh duy nhất cô có chắc là biết nhìn mắt đoán ý người khác.

Dường như từ lúc có ký ức, cô đã lờ mờ nhận ra mỗi lần ánh mắt mẹ lướt tới khuôn mặt cô thì bà sẽ thoáng nhíu mày rồi dời đi. Khi đó, cô còn không hiểu, chỉ loáng thoáng thấy không vui, giống như sự tồn tại của bản thân là một sai lầm bẩn thỉu.

Trực giác con trẻ rất chuẩn xác, thích và không thích dù bé nhỏ nhường nào cũng phát hiện được.

Anh chị được yêu thương nên có thể bốc đồng, còn cô thì phải thận trọng, không thể phạm sai lầm, càng cố gắng trở nên vô hình bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Thế nhưng cô lại chẳng thông minh nên cứ luôn không tránh khỏi chuyện phạm sai. Cô dặn lòng lần sau càng phải chú ý hơn, càng cẩn thận hơn, thì lại càng dễ phạm sai hơn, nó cứ như một vòng tuần hoàn ác tính không trốn thoát được.

Nhưng, dù không được yêu thích, cô lại chẳng có cách nào trách móc mẹ mình. Mẹ cũng là một người đáng thương, bị phản bội, bị cưỡng bức, lại còn phải chấp nhận một đứa con vừa xấu xí vừa vụng về như cô.

Lúc cô ý thức được ánh nhìn sâu xa đầy hàm ý mà người khác dành cho cô có lý do của nó là khi lên nhà trẻ.

Khi đùa giỡn, lúc tóc bị vén lên, những bạn nhỏ chơi cùng cô mới đầu thất thần, sau đó khóc òa lên.

Cô không biết làm sao nên cũng khóc theo, khóc mãi không dừng được, thế là cô giáo đành phải gọi phụ huynh tới.

Mẹ một tay xách cô lên xe, bực bội kéo mạnh tóc che hai bên má cô, quát cô rằng: Khóc gì mà khóc! Đã biết mình không giống người khác mà còn không chịu che kỹ một chút!

"Khi ấy, em mới nhận ra: A, hóa ra em là một quái vật khác hẳn mọi người."

Nhất thời, chỉ còn lại sự im ắng và tiếng mưa rơi.

Lại một khoảnh khắc dằng dặc trôi qua, Tịch Việt mở miệng, vốn giọng anh đã trong trẻo lạnh lùng nay lại như trầm hẳn vì dính mưa, "Em không phải là quái vật."

Anh nhìn cô, lặp lại lần nữa, "Em không phải."

Một cảm xúc kỳ lạ lan tràn khắp cõi lòng, Hoàng Hi Ngôn không thể không rời mắt đi, thôi nhìn anh. Hồi lâu, cô cười một cái rồi hỏi anh, "Có phải trước kia anh đã biết rồi không?"

"Ừ."

"Trước kia em để kiểu tóc này, anh còn nhớ không?" Hoàng Hi Ngôn nắm lấy hai bên tóc, phủ xuống cằm, "Từ nhà trẻ đến hết cấp Ba đều như thế."

Kiểu tóc mái ngang phủ kín hai bên mặt, che chắn cực kỹ, có thể tránh thoát những ánh mắt thọc mạch thừa thãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!