Chương 5: (Vô Đề)

Không để bụng thì đúng là không để bụng thật, nhưng xấu hổ thì vẫn xấu hổ, may mà có tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc này. Lần này là Hà Tiêu quay lại, kịp thời cứu vãn bầu không khí.

Hà Tiêu rất chu đáo, không quên mua cả nhiệt kế.

Tịch Việt bị hai người vây quanh không khỏi kháng cự, nhưng hai bạn nhỏ này quan tâm anh rất chân thành, hơn nữa cách đây ít phút anh còn khiến Hoàng Hi Ngôn thấy khó xử.

Anh bèn nhận chiếc nhiệt kế điện tử.

Chưa đến ba mươi giây, một tiếng tít vang lên, anh rút nhiệt kế ra, chưa kịp nhìn đã bị Hoàng Hi Ngôn giật lấy.

Hai bạn nhỏ châu đầu vào nhau nghiên cứu, một người nói: "37.9 độ."

Người còn lại nói: "Sốt cao thật."

Hoàng Hi Ngôn bèn cầm cái ly lúc nãy cô tiện tay đặt trên bàn sách, lạch bạch đi xuống bếp.

Một lát sau, cô bê ly nước tới, đặt vào tay anh, tiếp đó cầm lấy bịch thuốc trong tay Hà Tiêu, dựa theo chỉ định mà bẻ từng viên một rồi đưa nguyên vốc cho anh.

Tịch Việt thì thào cảm ơn, xòe tay, nhận lấy vốc thuốc kia.

Hà Tiêu chợt thấy hơi khó chịu.

Cậu ta hâm mộ người bệnh.

Tịch Việt uống thuốc xong, dưới yêu cầu mãnh liệt của Hoàng Hi Ngôn, đứng dậy đi sang phòng ngủ kế bên nằm xuống nghỉ ngơi.

Hoàng Hi Ngôn tắt đèn và đóng cửa hộ anh. Trong màn đêm tối mịt, anh nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện ngoài cửa.

Hà Tiêu hỏi: "Có cần em ở lại trông anh ấy không?"

Hoàng Hi Ngôn nói: "Chị có chìa khóa dự phòng. Để chị xuống lầu rửa mặt một chút, lát nữa trước khi ngủ sẽ chạy lên xem sao, nếu sốt không hạ thì tính tiếp."

Hà Tiêu nói: "Thế cũng được, có chuyện gì chị nhắn tin Wechat cho em ngay nhé."

Hoàng Hi Ngôn đáp: "Sẽ không có chuyện gì đâu, em ngủ sớm đi."

Thời gian dần trôi, thuốc ngấm dần, Tịch Việt cảm thấy tiếng hai người họ mỗi lúc một nhỏ dần, đến mức anh không nghe được câu nào hoàn chỉnh nữa.Hoàng Hi Ngôn xuống lầu, về nhà mình tắm nhoáng một cái, thay bộ đồ sạch, sấy khô tóc rồi ôm laptop chỉnh lý một ít tài liệu công việc. Khi nhìn đồng hồ thấy sắp sửa đến mười hai giờ, cô bèn cầm chìa khóa dự phòng nhà Tịch Việt, đi lên lầu xem thế nào.

Vào đến nhà, đèn phòng ngủ không bật. Nương theo ánh đèn phòng khách, cô đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, đặt tay lên trán Tịch Việt, cảm thấy không còn nóng như trước.

Cô không chắc lắm, thế là cầm nhiệt kế vào.

Đo xong, cô hơi nghiêng người sang mé, mượn ánh đèn bên ngoài mà đọc, 37.5 độ, đúng là đã hạ sốt.

Cô dém chăn cho Tịch Việt, đứng dậy đóng cửa lại, xuống lầu.

Buổi sáng chưa đến sáu giờ, Hoàng Hi Ngôn đã tỉnh.

Nhớ đến người bệnh trên lầu, cô chưa rửa mặt đã xỏ dép lê đi lên lầu.

Rèm cửa trong phòng ngủ Tịch Việt vẫn khép chặt, cô đi tới mở hé ra. Sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ, ngoài cửa sổ thủy tinh, con đường dưới nhà vẫn chưa nhộn nhịp, cửa tiệm hai bên đường đã mở phân nửa, đang đợi khách tới.

Hoàng Hi Ngôn lại đo nhiệt độ cho Tịch Việt, cơn sốt đã lui.

Cô chợt thở phào, đặt nhiệt kế xuống chiếc tủ đầu giường, ngồi xổm bên thành giường, gửi tin nhắn cho chị Trương và Hà Tiêu.

Sớm thế này chắc hai người họ còn chưa dậy nên không hồi âm cho cô.

Về nhà rửa mặt xong, Hoàng Hi Ngôn xuống lầu mua bữa sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!