Chương 30: (Vô Đề)

Buổi tối, chủ homestay gọi tới báo ở sảnh lớn có chiếu phim, tất cả đồ uống đều được giảm nửa giá, nếu họ thấy hứng thú thì có thể tới xem sao.

Ba người ăn cơm xong cũng tới đó góp vui.

Mặc dù homestay chủ yếu chọn phong cách trẻ trung, nhưng trong dịp lễ thế này, đa số người ngồi trong quán đều dẫn theo người nhà.

Ba người vào đứng một lúc, thấy hơi lạc lõng bèn cười một cái, ngầm hiểu ý nhau mà xoay người đi khỏi đó.

Đinh Hiểu hóng gió một lát lại bị tịt mũi nên không đi cùng họ nữa mà muốn về nhà, hỏi Hoàng Hi Ngôn lấy một chìa khoá nhà.

Hoàng Hi Ngôn đứng trong tuyết, ngẩng lên liếc nhìn Tịch Việt một chút, lẳng lặng cười hỏi, "Chúng ta đi đâu ạ?"

Vẻ mặt Tịch Việt bảo tùy cô quyết định.

Hoàng Hi Ngôn thuận miệng than một câu, "Nếu đốt pháo hoa được thì tốt biết bao."

Tịch Việt nghe vậy, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra.

Hoàng Hi Ngôn nhìn màn hình điện thoại hắt ánh sáng lên mặt anh, một lát sau, anh nói: "Xuống núi đi 5 km, dưới chân núi có một thị trấn gần đó."

Hoàng Hi Ngôn ngạc nhiên, "Vậy cũng đâu có cách nào xuống núi đâu?"

"Có thể tìm ông chủ thuê xe."

Hoàng Hi Ngôn nhoẻn cười, "Đường tuyết rất khó chạy, hơn nữa đã tối rồi, nguy hiểm lắm. Em chỉ thuận miệng nói thôi ạ, anh đừng xem là thật." Cô đan mười ngón tay vào nhau, lật tay vươn vai duỗi lưng cho đỡ mỏi, "Mình đi dạo loanh quanh chút đi."

Hai người lang thang không mục đích, lúc nhận ra chuyện này là khi đã đi về hướng cửa hàng tiện lợi.

Ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hoàng Hi Ngôn đi vào mua một bịch kẹo trái cây, mở ra, đưa một viên cho Tịch Việt.

Tịch Việt chần chừ, "Anh không thích ăn ngọt."

"Nhưng lần trước anh ăn sô cô la của em còn gì."

Tịch Việt lập tức đưa tay cầm lấy.

Hoàng Hi Ngôn cười khanh khách thành tiếng.

Tiếp tục đi, lại thấy một homestay khác theo phong cách châu Âu.

Điều khiến người ta kính nể là trong trời lạnh như thế mà lại có người chụp hình trong cảnh tuyết, cô gái nọ mặc áo khoác măng tô trắng, cầm pháo hoa trong tay trông như một cảnh trong phim thần tượng Nhật Bản.

Hai người đứng lại một lát, Tịch Việt bỗng nói, "Chờ anh một chút." Rồi đi về phía họ.

Hoàng Hi Ngôn vốn muốn đi cùng thì điện thoại reo, là Hà Tiêu gọi tới.

Cô lùi ra sau một bước, tới chỗ đèn đường, nhận cuộc gọi.

Hà Tiêu chúc Tết cô.

Hoàng Hi Ngôn cười nói: "Long trọng quá vậy? Chị cứ tưởng bây giờ mấy bạn nhỏ thích tặng phong bì lì xì trên Wechat hơn chứ."

Giọng Hà Tiêu có vẻ không vui:

"Em muốn nghe giọng chị không được à?"

Trước kia còn đỡ, nhưng giờ đây Hoàng Hi Ngôn lại có cảm giác chột dạ, cô thoáng chần chừ rồi nói, "Chị đón Tết với Tịch Việt."

Quả nhiên bên kia nín thinh, một hồi lâu sau mới hỏi, "Chị có ý gì? Anh ta theo chị về gặp người nhà rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!