Chương 28: (Vô Đề)

Hoàng Hi Ngôn dần dà phát hiện hai người đang đứng rất gần.

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến mái tóc vừa gội sạch của cô khẽ phất qua mặt. Lúc cô vén tóc cũng thu ánh mắt dò xét Tịch Việt lại, lẳng lặng lùi về sau một bước, cười dẫn đường cho anh, "Em cứ tưởng tối anh mới đến."

"Chiều không có chuyến bay phù hợp."

"Tưởng Hỗ Sinh về nhà rồi ạ?"

"Về từ hôm qua rồi."

Hoàng Hi Ngôn bỗng dừng bước, xòe tay, "Thứ kia đâu?"

"Gì cơ?"

"Hộp quà năm mới của công ty bọn anh ấy."

Trông mặt Tịch Việt như bị bắt bí, "… Anh để quên rồi, khi nào về sẽ gửi cho em."

Hoàng Hi Ngôn ngầm hiểu ý, nhoẻn miệng cười.

Khu nhà cô thuê là khu tái định cư, mảng xanh không nhiều lắm, trên mấy cái cây thưa thớt có treo dây đèn và đèn lồng đỏ, hai bên cổng lớn cũng dán câu đối xuân trông cũng rất có không khí ngày Tết.

Chỉ có một thang máy nhiều hộ dùng chung nên lúc nào cũng chen chúc.

Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bị lèn vào góc trong cùng, đứng cách nhau một chiếc vali của Tịch Việt.

Ngay cả thế thì vẫn đứng quá gần, Hoàng Hi Ngôn không thể không cúi đầu vừa nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm vali của anh, vừa nghiêm túc nói: "Anh lên nhà ngồi một chút rồi chúng ta ra ngoài ăn trưa, tiện thể tìm phòng khách sạn gần đây cho anh luôn."

"À…" Tịch Việt giống như được nhắc nhở, mới nói cho cô hay, Tưởng Hỗ Sinh có một người bạn mở homestay ở sườn núi ngoại ô thành phố Nam. Tưởng Hỗ Sinh đã giúp anh đặt một căn nhà độc lập ở đó. Nhà có hai tầng lầu, mặt trước có cửa sổ sát đất và sân thượng lớn, còn có cả phòng bếp.

"Nếu bạn em đồng ý thì có thể đi chung." Tịch Việt nói.

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hi Ngôn là cầm điện thoại tra dự báo thời tiết.

"Hình như tối nay có tuyết rơi." Cô nói.

Tịch Việt cúi đầu nhìn cô, hơi không bắt kịp ý nghĩ của cô.

Hoàng Hi Ngôn cười, "Ý em là, dựa theo miêu tả của anh thì có vẻ nơi đó rất hợp để ngắm tuyết."

Thang máy đến lầu 13, hai người bước ra, băng qua khoảnh hành lang ngắn ngủi, tới cửa căn 1307.

Hoàng Hi Ngôn đang móc chìa khóa thì cửa đã mở ra.

Đinh Hiểu đã chỉnh trang đâu ra đấy, lịch sự cười chào Tịch Việt, "Chào anh."

Hoàng Hi Ngôn giới thiệu hai người với nhau: "Đây là bạn cùng phòng của em – Đinh Hiểu; đây là… Tịch Việt."

Đinh Hiểu: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Mặt Tịch Việt hơi hiện vẻ hoang mang, cũng nói hùa theo cô ấy: "… Ngưỡng mộ đã lâu."

Hoàng Hi Ngôn suýt không nhịn cười nổi.

Hoàng Hi Ngôn vào nhà trước, cô ngượng ngùng nhận ra không có dép lê, quả thật cô đã nghĩ sớm nhất thì phải tối Tịch Việt mới đến nên tính xế chiều đi siêu thị sẽ tiện thể mua một đôi.

Trời lạnh, trong nhà không có lò sưởi, không thể để anh chỉ mang mỗi vớ, cô bèn nói: "Anh cứ đi cả giày vào ạ, mấy hôm nay em chưa lau nhà đâu."

Tịch Việt thoáng chần chừ rồi đẩy chiếc vali về phía cô, "Anh xuống dưới lầu hút điếu thuốc, hai em cứ đi xuống luôn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!