Hoàng Hi Ngôn về lại thành phố Nam bèn gửi hai tập tranh trắng kia cho Tịch Việt như thật.
Còn gửi thêm cả sô cô la do cô tự chọn vì sắp đến lễ Giáng Sinh.
Sau khi Tịch Việt nhận được, anh không hề nhắc tới hai tập tranh kia, chỉ cảm ơn cô và nói nợ cô bữa cơm, hẹn lần sau có cơ hội sẽ mời cô.
Hoàng Hi Ngôn đón Tết dương lịch với Đinh Hiểu.
Ba năm đầu Đại học, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu chỉ xem là bạn tốt của nhau, nhưng đến năm Tư thì hai người bỗng mở lòng, biến thành cạ cứng không chuyện gì là không kể cho nhau nghe.
Hai cô bạn cùng phòng khác, một người về nhà, người kia tới Đông Kinh đón năm mới với bạn trai.
Ngày nghỉ nên ký túc xá không tắt đèn, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu mở chương trình tiệc mừng năm mới của một đài truyền hình nào đó lên, ngồi chung một bàn ăn nồi lẩu gọi bên ngoài.
Hơi ấm hòa trộn với mùi mỡ bò, nếu hai người bạn cùng phòng khác mà ở đây có khi lại vừa sợ béo vừa không dằn lòng được mà tới ăn một chén cũng nên.
Hoàng Hi Ngôn sợ cay, vừa thở phì phò vừa không thể ngừng ăn. Mỗi lần gắp đồ ăn cô phải cọ một cái vào chén cơm mới dám bỏ vào miệng, sức chiến đấu yếu xìu nên cực kỳ hâm mộ Đinh Hiểu có thể ngồi ăn tỉnh bơ.
Mặt cô nóng bừng vì cay nên đã cột tóc lên từ lâu.
Đinh Hiểu nhìn sang cô, nghĩ gì nói đó: "Lần trước cậu bảo tìm được việc sẽ đi bắn laser, giờ còn muốn đi không?"
"Thật ra bây giờ mình lại hơi phân vân có nên đi không."
"Sao thế? Cậu sợ đau, hay là…"
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười nói: "Trước kia dẫu mình cố gắng giấu nó đi thì người nhà mình cũng dửng dưng…"
"Nhưng nhà điêu khắc lại khen nó rất đặc biệt."
Hoàng Hi Ngôn cười đánh cô nàng một cái, đặt đũa xuống, lau tay qua loa rồi cầm điện thoại để bên cạnh lên, nhấn mở album ảnh, cho Đinh Hiểu xem một bức tranh.
"Cậu cảm thấy nhân vật trong bức tranh này có phải là mình không?"
Đinh Hiểu cũng buông đũa, dùng hai ngón tay phóng lớn hình ra, "Chắc chắn là cậu, hình dạng cái bớt không khác lắm."
"Nếu như trong thâm tâm mình đã có thể thản nhiên đối mặt và chấp nhận nó, thì hình như có bắn laser để xóa nó đi hay không cũng không quan trọng nữa. Với lại…"
Đinh Hiểu gật đầu, "Mình hiểu rồi. Đỉnh cao lãng mạn của đàn ông là cầu hôn một cô gái, mà chuyện còn lãng mạn hơn cả thế là xem cô gái ấy như Nàng thơ của mình."
Hoàng Hi Ngôn làm bộ hết đỡ nổi: "Cậu đừng có bất thình lình nói mấy câu sến nổi da gà nữa đi."
Đinh Hiểu nhún nhún vai.
"Để mình kể cậu nghe một chuyện mất mặt nhé." Hoàng Hi Ngôn cười nói, "Lúc trước mình đã đổi ảnh đại diện Weibo thành bức tranh này, sau đó vào khu bình luận trong Weibo anh ấy xem thì thấy đám fan của anh ấy, mười người thì phải đến hai ba người dùng nó làm ảnh đại diện. Chẳng hiểu sao mình lại thấy bực bèn thay ảnh khác."
"Thế thì bảo nhà điêu khắc vẽ một bức độc nhất vô nhị cho cậu đi."
"Cậu có biết bản thảo của anh ấy đắt cỡ nào không?"
Hoàng Hi Ngôn nói ra một con số, Đinh Hiểu phối hợp "giật mình", sau đó bảo: "Thế thì càng phải mần thịt anh ta chứ."
Hoàng Hi Ngôn bật cười thành tiếng.
Hai người ăn lẩu xong thì buồn chán ngồi xem màn biểu diễn trong bữa tiệc của khách quý chẳng có mấy người họ biết, cuối cùng rất ăn ý mà tắt đi, tắm rửa rồi bò vào chăn.
Hoàng Hi Ngôn nằm lì trên giường, mở iPad lên xem phim.
Lúc phim kết thúc đã gần mười hai giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!