Chương 21: (Vô Đề)

Hoàng Hi Ngôn không định lấy cứng đối cứng với bạn nhỏ khi cậu ta đang nổi nóng, mặc dù cô có lý do rất chính đáng: Cô chưa từng mong đợi gì ở Tịch Việt, nên không quan tâm liệu có phải trong lòng anh chỉ có mỗi chuyện vẽ tranh mà không hề có cô hay không.

Đợi Hà Tiêu nói lẫy xong, yên lặng hồi lâu, cô mới hỏi: "Bây giờ em có thể nghe chị nói mấy câu không?"

Hà Tiêu thoáng ngớ người, như thể cuối cùng cũng nhận ra mình quá hung hăng bèn thuận đà lùi về sau nửa bước.

Hoàng Hi Ngôn lại hỏi tiếp: "Nếu bây giờ em đang tỏ tình với chị thì chuyện này chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan đến người khác, có đúng không?

Hà Tiêu gật đầu.

"Vậy nên chuyện này không liên quan gì đến Tịch Việt, hay bất cứ ai khác." Hoàng Hi Ngôn chân thành nhìn cậu ta nói, "Em đã nghiêm túc nói cho chị biết rằng em thích chị, vậy thì chị cũng không lấy người khác, hay tuổi tác, thành tích của em, và những nhân tố bên ngoài để chiếu lệ với em."

Hà Tiêu hiểu rõ, "Chị chỉ đơn giản là không thích em."

"Xin lỗi em."

Hà Tiêu một tay chống nạnh, tay còn lại gãi ót, quay lưng đi, không biết cất bước thế nào, "Em…" Cậu ta hắng giọng một tiếng, "Chị nhớ uống súp gà nhé, khi nào đi ngang siêu thị trả bình giữ nhiệt cho em là được."

Không hề nói mấy câu như "Hẹn gặp lại" mà cắm đầu đi ngay.

Đương lúc Hoàng Hi Ngôn toan xoay người vào nhà thì lại nghe tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch ngừng lại.

Có lẽ cậu ta đang đứng ở lầu bốn hoặc năm gì đó, gào vọng lên với cô: "Em vẫn sẽ chọn trường ở thành phố của chị! Nếu lần sau chị vẫn từ chối em thì em mới hết hy vọng!"Hôm sau, Hoàng Hi Ngôn rửa sạch bình giữ nhiệt mang sang siêu thị trả thì thấy Hà Tiêu vẫn cười toe toét như thường, nhưng quầng thâm và cặp mắt vằn đỏ lại rất bắt mắt.

Cô mua một hộp kẹo cao su vị dưa hấu, lúc thanh toán cho Hà Tiêu tiện thể cười nói: "Thi vào trường ở thành phố Sùng khó lắm đấy, em phải cố lên nhé."

Hà Tiêu rầu rĩ đáp: "Em sẽ cố."

Kì thực tập sắp kết thúc nên Hoàng Hi Ngôn không bị giao thêm việc nữa, ngày ngày chỉ ngồi ở chỗ làm việc uống trà đọc báo y như cán bộ về hưu.

Thầy Trịnh đã về thành phố, đang chờ hết viêm sẽ làm phẫu thuật. Thầy mang cái mũi méo xẹo tới mời cô bữa cơm.

Lúc ăn cơm, thầy Trịnh rất xúc động, khiến cô thay đổi nhận định rằng ông là một người nghiêm túc không thú vị trong ấn tượng của mình. Ông dùng trà thay rượu ngâm một đoạn thơ: Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ/Thiên hạ ai người chẳng biết anh!

*Hai câu thơ trích trong bài Biệt Đổng Đại kỳ 2 của nhà thơ Cao Thích, bản dịch thơ của Tản Đà.

Hoàng Hi Ngôn cười bảo ông đánh giá cao cô quá.

Thầy Trịnh mời cô một ly trà: "Ly này là để tạ lỗi, em là một cô bé thực tập dưới trướng thầy mà thầy lại không bảo vệ em được."

Hoàng Hi Ngôn cười đáp: "Nếu thầy không bảo vệ em thì bây giờ người nằm viện đã là em rồi."

Thầy Trịnh thấy tiếc rẻ khôn nguôi: "Tiếc là chỗ chúng tôi nhỏ quá không giữ chân em được. Mong sau khi tốt nghiệp em có thể tỏa sáng trong ngành này."

Câu này thì Hoàng Hi Ngôn có thể hứa với ông: "Chắc chắn rồi ạ."

Cơm nước xong xuôi, Hoàng Hi Ngôn và thầy Trịnh chia tay nhau ở trạm xe buýt.

Cô đứng ở trạm dừng, ngửi mùi cỏ thơm ngào ngạt, không biết thuộc loài cây nào nhưng hình như cô đã từng ngửi thấy mùi này, cũng là khi hết hè.

Sau đó là làm báo cáo thực tập, xử lý thủ tục từ chức, kết toán tiền lương và ăn tiệc chia tay…

Sáng ngày 27/8, Hoàng Hi Ngôn nộp lại thẻ nhân viên, chính thức từ chức.

Cô muốn về nhà phải bắt xe tới thành phố trực thuộc tỉnh, rồi đáp máy bay, dự tính là chuyến đầu giờ chiều ngày 28.

Cô ôm mớ đồ không nhiều nhặn gì của mình rời khỏi tòa soạn, lúc đi ngang qua siêu thị nhà Hà Tiêu đương nhiên lại bị giữ lại. Cậu bạn nhỏ muốn mời cô ăn tối, về tình về lý cô đều không thể từ chối.

Hoàng Hi Ngôn cất đồ vào nhà rồi tới tìm chị Trương trả nhà trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!