Lâu lắm không liên lạc, giọng Tần Trừng nghe đã lạ lẫm ba phần.
Tịch Việt đi tới bên cửa sổ châm điếu thuốc, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Tìm anh có chuyện gì?"
Tần Trừng đi thẳng vào vấn đề: "Một anh bạn của bạn em vừa tỏ tình với em, em định đồng ý."
Tịch Việt chưa kịp nói gì, Tần Trừng đã nói tiếp: "Có phải anh định nói, chúng ta đã chia tay, chuyện em muốn ở bên ai không liên quan tới anh không?"
Tịch Việt nuốt câu "chúc mừng" đã đến miệng vào, ngược lại cụp mắt nói: "Xin lỗi em."
"Anh có biết anh đang xin lỗi vì điều gì không?"
"Về tất cả… Anh là người khiến người ta thất vọng."
"Chẳng những khiến người ta thất vọng mà còn hết thuốc chữa."
"… Ừ."
Tịch Việt nghe đầu bên kia có tiếng hít vào khe khẽ.
Tần Trừng nói: "Em cứ một mực nghĩ có phải lúc trước khi quen anh, em cứ khăng khăng nghĩ rằng mình có thể thay đổi anh là sai không. Sao em có thể mang một cây rong trong nước lên bờ mà còn mong nó sống được trên mặt đất kia chứ. Cuối cùng chỉ khiến người ta không vui mà mình cũng thất vọng."
Điếu thuốc kẹp trên tay anh lẳng lặng cháy.
Tịch Việt nói: "Xin lỗi em."
"Anh đừng nói xin lỗi nữa. Tưởng Hỗ Sinh đã nói với em hôm đó vì anh uống rượu nên dạ dày xuất huyết đến độ phải vào viện. Sao anh không nói cho em biết chuyện này? Nếu lúc ấy em biết, có lẽ…"
Tịch Việt không biết nên nói gì.
Tần Trừng cười tự giễu một tiếng, "Quên đi… Cứ thế đi. Biết anh còn sống ở nơi nào đó trên thế giới là được. Anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Lúc bên kia muốn cúp máy, Tịch Việt lên tiếng: "… Khoan đã."
Khoảng lặng dằng dặc như chờ anh nói tiếp.
Tịch Việt ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh bẩn thỉu, anh nhìn ra sắc trời xanh thẫm và ánh trăng lờ mờ bên ngoài, "… Anh đã quen sống trong bóng đêm, mà em lại là người sống dưới ánh mặt trời, sẽ có người hiểu cách chăm lo cho em hơn anh, anh chúc em hạnh phúc."
Một lúc lâu, trong điện thoại chẳng có bất cứ âm thanh nào.
Tịch Việt tưởng bên kia đã cúp máy, nhưng cầm điện thoại nhìn màn hình thấy vẫn còn tính thời gian gọi.
Rất lâu sau, cuối cùng Tần Trừng mới mở miệng lần nữa: "Cách đây không lâu, em vẫn còn nghĩ nếu như anh quay đầu níu giữ em, liệu em có cân nhắc cho anh một cơ hội không. Nực cười thật… Thế mà em lại ảo tưởng anh sẽ chủ động quay đầu níu giữ. Càng buồn cười hơn nữa là, em phát hiện chỉ cần anh chịu mở miệng thì quá nửa là em sẽ đồng ý. Mãi đến khi bạn em khuyên em không đáng.
Dù chúng ta có ở bên nhau thì cuối cùng cũng tra tấn nhau đến cạn kiệt sinh lực… Em thật sự muốn yêu tài hoa của anh một cách đơn thuần, mặc kệ miệng lưỡi thế gian, một mực ủng hộ anh xông lên như lúc đầu. Nhưng em không làm được, em chỉ là một kẻ phàm tục, vẫn thích hợp với một người bình thường theo tiêu chuẩn phổ biến hơn, dù so với anh thì người nọ quá đỗi bình thường."
Cô sụt sịt một cái, "Sau khi xin Tưởng Hỗ Sinh số điện thoại của anh, em đã do dự rất lâu xem có nên gọi cho anh không, suy đi nghĩ lại vẫn thấy nên cho chuyện này một dấu chấm hết. Anh quả thực là một người khiến người ta thất vọng… Nhưng em thực sự yêu anh. Hết thảy yêu hận nên xóa bỏ hết đi. Giờ em nên chúc anh có sự nghiệp thành công hay nên chúc anh có thể tìm thấy một người cùng anh sống trong nước nhỉ?"
Cô phối hợp cười một tiếng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Chỉ e là rất khó, nào có cô gái bình thường nào chịu nổi tính khí anh chứ. Vậy thì em chúc người nghệ sĩ như anh có sự nghiệp thăng hoa vậy."
"Cảm ơn, anh cũng chúc em hạnh phúc."
Cuộc gọi kết thúc.
Tịch Việt vẫn giữ động tác cúi đầu mãi không nhúc nhích, theo thời gian, điếu thuốc trong tay anh cháy rụi thành tro.Cuối cùng Triệu Lộ Lộ cũng tận mắt thấy " người hàng xóm" trong lời kể của Hoàng Hi Ngôn, chị không thể không nổi lòng hiếu kỳ: "Trông cậu ta bảnh thật, tuy đẹp nhưng lại không tục tằn, có khí chất vô cùng cuốn hút. Cho đến giờ chị vẫn chưa gặp ai như thế trong đời cả."
Hoàng Hi Ngôn cười bất lực.
"Làm nghề gì thế? Trông cứ như nghệ sĩ ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!