Chương 18: (Vô Đề)

Bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người kéo dài tới tận lúc đi ngủ vẫn không tan biến.

Hoàng Hi Ngôn tắt đèn đi, nằm xuống phía gần cửa sổ. Có ánh sáng leo lét trong bóng tối, là chị đang dùng điện thoại.

Thật ra cô cũng không ngủ được, nhưng cũng không muốn làm gì để giết thời gian cả.

Cổ họng rát như cát cạ giống với triệu chứng cảm.

Ánh sáng leo lét biến mất, tiếng sột soạt vang lên, chị vừa nằm xuống.

Sau đó có bàn tay chạm vào vai cô, chị hỏi: "Ngủ rồi à?"

"Chưa ạ."

Giọng nói của chị lành lạnh, nhưng rành mạch đến độ không mang theo cảm xúc gì, nhiều khi nghe có vẻ bất cận nhân tình, giống như bây giờ vậy: "Chị không trông chờ chúng ta có thể thấu hiểu lẫn nhau, ngăn cản em đương nhiên do một phần tư tâm của chị. Nhưng em đi hỏi mà xem, trên đường có một trăm người thì hết chín mươi chín người sẽ bận tâm chuyện em gái ruột của mình hẹn hò với bạn trai cũ, đừng nói là chị em mà dù là bạn bè bình thường đi chăng nữa cũng chẳng ổn.

Chị cũng chỉ là một người bình thường, em đừng đánh giá chị quá cao. Suy cho cùng thì nếu hai bọn em ở bên nhau không lo anh Hai và mọi người thấy khó xử à?"

"Em đã nói em và Tịch Việt sẽ không phát triển thêm."

"Vậy em cũng đừng cư xử như thể chị đang ép em làm thế. Bất kể em nghĩ gì về chị thì tương lai nếu em gặp khó khăn gì, chị vẫn luôn ủng hộ em, và cả anh Hai cũng vậy. Loại quan hệ ruột thịt này em không thể xóa bỏ được."

Hoàng Hi Ngôn toan nói rằng cuối cùng chị vẫn chẳng hiểu gì.

Giống như một học sinh giỏi trước giờ luôn đứng nhất sẽ không hiểu người bạn cùng bàn luôn đội sổ vì sao lại không giải được phương trình bậc hai, rõ ràng nó đơn giản đến mức vừa học đã biết, nói là hiểu ngay.

Bạn không thể nhìn thấu được sự yếu ớt trong thâm tâm người khác.

Hoàng Hi Ngôn không nói gì, chỉ dạ một tiếng bằng giọng mũi.

Hoàng An Ngôn cũng không nhiều lời thêm, sau một thoáng trầm mặc chỉ bảo "Ngủ đi."Hôm sau, Hoàng An Ngôn đi rất sớm, không để lại lời thừa nào, chỉ bảo Hoàng Hi Ngôn thực tập xong thì về nhà sớm một chút.

Hoàng Hi Ngôn bận bịu suốt ngày, không có thời gian nghĩ ngợi miên man.

Lúc tan tầm về nhà, cô cố ý đi phía lề đối diện, tránh đi ngang qua siêu thị nhà Hà Tiêu, không muốn bị cậu ta ngăn lại bởi hôm nay cô quả thực không cười nổi.

Lúc Hoàng Hi Ngôn leo lên cầu thang mới nhận ra hình như cô đã quá đỗi quen với nơi này.

Con phố cũ, tòa nhà cũ, buổi sáng đánh răng trông ngoài cửa sổ ngoài xa sẽ thấy đường phố đã ồn ã từ bao giờ, trên lầu ngoài phố đều có tiếng con nít ầm ĩ, ngoài lưới bảo vệ phơi đủ loại quần áo xanh xanh đỏ đỏ.

Mọi người nơi đây đều là những mảnh đời thinh lặng, nhưng lại rất sống động, chẳng ai thấp hèn hơn ai.

Hoàng Hi Ngôn dừng trước cửa căn 602, chìa khóa tra vào ổ khóa rất lâu mà từ đầu đến cuối không xoay.

Cuối cùng, cô rút chìa khóa ra, nhét vào túi quần, đi lên lầu.

Gõ cửa một lát thì cửa mở.

Ánh mắt Tịch Việt va phải ánh mắt cô, anh nở một nụ cười thản nhiên: "Em tìm anh có chuyện gì à?"

Tóc anh cột bừa vào, có một lọn xoã xuống trông hơi lộn xộn, xem ra trước khi mở cửa anh đã tì vào bàn vẽ tranh.

"Không ạ." Hoàng Hi Ngôn cũng cười, "Em có thể vào ngồi một lúc không ạ?"

Tịch Việt nghiêng người nhường lối cho cô.

Hoàng Hi Ngôn cúi đầu nhìn một chút, tự động thay đôi dép nhựa của Tịch Việt vào, lề mề đi vào nhà.

"Chị em về rồi à?" Tịch Việt đi vào bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!