Chương 17: (Vô Đề)

Giữa trưa hôm sau, Hoàng Hi Ngôn lề mề mãi, trở thành người cuối cùng rời khỏi văn phòng.

Chị đã nhắn địa chỉ nhà hàng cho cô, đón xe tới đó mất hai mươi phút, cô rất không muốn đi nhưng chị nói đã gọi đồ ăn xong xuôi, cô đến là ăn luôn được.

Tâm trạng Hoàng Hi Ngôn như đi dự tiệc Hồng Môn.

Xe taxi dừng trước cửa nhà hàng, sau khi xuống xe cô nhìn lướt vào trong, vừa nhìn đã trông thấy ở bàn ăn bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, chị và Tịch Việt đang ngồi đối diện nhau, dường như trên bàn đã bày đủ món.

Cô chần chừ đi vào, chị thấy cô ngay, vẫy vẫy tay.

Cô nở ngay một nụ cười theo phản xạ có điều kiện.

Hoàng An Ngôn dịch vào trong, nhường chỗ cho Hoàng Hi Ngôn.

Hoàng Hi Ngôn trước khi ngồi xuống thì có chạm mắt với Tịch Việt một thoáng ngắn ngủi. Tịch Việt vẫn mặc nguyên cây đen như cũ, mặt trông có vẻ tái nhợt ốm yếu. Dưới ánh đèn, sắc đồng tử rất nhạt, trông gần giống màu hổ phách.

Trong nháy mắt, cô không nghĩ ra câu chào nào hợp cảnh, đành khẽ mỉm cười.

Cô gập dù che nắng lại, để sang một bên, lấy khăn ướt ra lau tay, ngoảnh sang nhìn Hoàng An Ngôn với vẻ dò xét.

Chị mặc một chiếc áo sơ mi tay lỡ, phối với một chiếc váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối cùng một đôi giày đế bằng cùng tông màu. Tóc hôm nay không cột mà xõa ra sau, để lộ đôi bông tai hình tam giác bằng kim loại. Trang điểm nhạt nhưng trông rất có sức sống. Cả người nhìn thanh lịch đoan trang mà không mất đi sự cuốn hút.

Ngược hẳn với Hoàng Hi Ngôn, cô mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần jeans ngắn hợp với mùa hè, mang giày bata để lúc nào cũng có thể chạy đi lấy tin được.

Hoàng An Ngôn nói: "Động đũa đi." Chị đặt một cái chén xuống trước mặt cô, giúp cô múc lưng chén canh cá nấu đậu hũ, "Em nếm thử canh này đi, nghe nói là món đinh của nhà hàng đấy."

Hoàng Hi Ngôn từng nghe Triệu Lộ Lộ nhắc đến nhà hàng này, chị bảo đây là nhà hàng tốt nhất ở chỗ này.

Nhưng thời khắc này, Hoàng Hi Ngôn lại chẳng cảm thấy vị gì, cô nếm thử rồi mỉm cười nói: "Ngon lắm ạ."

Mấy bàn xung quanh đều đầy người, tiếng người huyên náo càng tôn lên sự yên tĩnh quái gở của bàn này, chỉ có tiếng đũa khe khẽ chạm vào chén đĩa bằng sứ vang lên.

Mấy phút đồng hồ trôi qua, ba người không ai mở miệng.

Bầu không khí còn ngượng ngập hơn cả tối qua.

Ngay khi Hoàng Hi Ngôn đang cân nhắc xem mình có nên làm dịu bầu không khí hay không  thì chị lên tiếng, cười hỏi Tịch Việt: "Hi Ngôn tới đây hơn một tháng khiến anh phải chiếu cố nó rồi."

Tịch Việt đáp nhẹ tênh: "Đâu có, là em ấy lo cho anh mà."

Hoàng An Ngôn nhìn Hoàng Hi Ngôn, cười nói: "Thế ạ? Nó vẫn luôn biết cách săn sóc người khác."

Mũi Hoàng Hi Ngôn bắt đầu rịn mồ hôi, mặt cũng dần nóng cháy.

Lại đột ngột yên ắng.

Hoàng An Ngôn mở chai nước bên cạnh, uống một hớp rồi hỏi Hoàng Hi Ngôn: "Có phải đồ ăn hơi mặn không?"

"Cũng ổn mà, em không thấy mặn."

Một bàn đồ ăn hình như đều không hợp khẩu vị của Hoàng An Ngôn, chị nếm thử một chút rồi buông đũa, chỉ ngồi ăn canh.

Mà Tịch Việt trước giờ đều biếng ăn, cũng không động đũa mấy.

Hoàng Hi Ngôn nhai cơm như nhai sáp nến.

Dường như bữa cơm này chưa bắt đầu đã kết thúc.

Nhưng nhân vật chính của bữa cơm này là Hoàng An Ngôn, phải đợi chị bảo thôi mới thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!