Song, điều khiến Tưởng Hỗ Sinh thấy bất ngờ là Hoàng Hi Ngôn không vì nghe anh sửa lại "bạn gái cũ" mà phấn chấn hơn. Nói cách khác, cô như thể đang sa vào một loại rầu rĩ khác thường mà anh không hiểu nổi.
Tưởng Hỗ Sinh cười hỏi: "Cô Hoàng không biết những chuyện này của Tịch Việt à?"
"Em đã nói em chỉ là hàng xóm bình thường thôi mà." Hoàng Hi Ngôn cười rất nhạt, cúi đầu cầm ly trà.
Lát sau, phục vụ của quán bê phần hoành thánh của hai người lên. Hoàng Hi Ngôn lấy một cái muỗng nhựa nhỏ trong hộp gỗ, cúi đầu lẳng lặng ăn.
Tưởng Hỗ Sinh biết nếu mình còn nói đùa thì bầu không khí sẽ đông cứng, bèn nghiêm túc hơn, hỏi Hoàng Hi Ngôn: "Trong thời gian Tịch Việt ở đây đã sống thế nào?"
"Em cũng mới tới hơn một tháng nên không rõ lắm. Anh ấy… nói chung là không biết tự chăm sóc bản thân."
"Trước giờ vẫn thế. Em có biết bệnh đau dạ dày của cậu ấy có tái phát không?"
"Em từng nghe anh ấy bảo thỉnh thoảng sẽ đau." Hoàng Hi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, "Anh Tưởng là cộng sự hay trợ lý ạ?"
"Lúc là cộng sự, lúc là trợ lý, lúc thì kiêm luôn chức mẹ… tùy trường hợp." Mặt của Tưởng Hỗ Sinh kiểu "Anh chỉ có mỗi cái mạng này."
Ấy thế mà Hoàng Hi Ngôn lại có thể đồng cảm với Tưởng Hỗ Sinh, không khỏi cười hỏi, "Anh Tưởng tới tìm anh ấy có chuyện gì thế?"
"Dẫn cậu ấy về thành phố Thâm, không thể cứ để cậu ấy không làm ăn gì mãi được, đám người trong công ty đang gào khóc đòi ăn, có là nhà địa chủ cũng hết gạo trữ rồi."
Tưởng Hỗ Sinh hễ mở miệng là không thể không chêm mấy câu chọc cười, dần dà Hoàng Hi Ngôn cũng hơi quen với kiểu nói chuyện của anh ta, có lẽ câu nói lúc trước cũng là nói đùa, không hề cố ý động chạm cô.
Tưởng Hỗ Sinh cảm khái, "Ai có tài thì kẻ đó có bản lĩnh vênh mặt, cậu ấy ngông nghênh như thế mà chẳng phải anh vẫn phải vội vàng chạy tới dỗ ngon dỗ ngọt sao."
"Anh Tịch Việt ngông ạ…"
"Ngông hết sức ngông luôn. Nói thế này cho em hiểu, cậu ấy tùy tiện đăng một bức vẽ trên Weibo cũng có mười nghìn lượt chia sẻ, được đám người trong giới tôn cậu ấy là "Vị thần vĩnh viễn". Thế mà cậu ấy còn không hài lòng, buông một câu "Mình toàn vẽ mấy thứ rác rưởi" rồi khăng khăng đòi bế quan. Nếu thứ cậu ấy vẽ là rác rưởi thì người khác còn muốn sống kiểu gì?"
"Mấy nghệ sĩ luôn đặt ra mục tiêu vượt quá khả năng còn gì. Nếu anh ấy cảm thấy mình đã vẽ đẹp hết mức, chẳng phải đồng nghĩa với chuyện sau này chỉ xuống dốc hay sao?"
Tưởng Hỗ Sinh nhìn kỹ cô một cái rồi cười, "Câu mà Tịch Việt nói với anh gần giống câu này như đúc."
Hoàng Hi Ngôn lại lúng túng, cúi đầu đút một miếng hoành thánh vào miệng, không tiếp lời anh ta.
Tưởng Hỗ Sinh cầm muỗng múc mấy miếng, lúc ngước mắt lên thì thấy phía bên kia đường có một người đang nhìn chằm chằm Hoàng Hi Ngôn, "Nè bé Hi Ngôn, bên kia có một anh chàng đang nhìn qua đây. Em xem có phải tìm em không?"
Hoàng Hi Ngôn lập tức quay sang.
Vừa chạm mắt nhau, cậu trai kia đã rảo bước đi tới, cứ thế kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Hoàng Hi Ngôn, sau đó nhìn Tưởng Hỗ Sinh một chút, cau mày hỏi: "Anh là ai?"
Tưởng Hỗ Sinh cười hỏi lại: "Cậu là ai?"
Hà Tiêu không ngó ngàng tới anh ta nữa, quay sang Hoàng Hi Ngôn, vò đầu bứt tai lúng ta lúng túng nói, "Chuyện… tối qua, em không cố ý đâu ạ…"
Hoàng Hi Ngôn cười lắc đầu, "Không sao mà, chị biết em không cố ý."
"Em…" Thái độ của Hoàng Hi Ngôn khiến cậu ta thấy như mọc gai sau lưng, bứt rứt hồi lâu mà vẫn chưa nói thêm được câu nào.
Hoàng Hi Ngôn hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
Hà Tiêu: "Chưa."
"Thế em có muốn gọi một chén không?"
"Lát nữa em mới ăn."
Hà Tiêu chỉ ngồi không nhìn Hoàng Hi Ngôn, yên ắng hồi lâu mới nói: "À… Tối nay chị có rảnh không, em muốn nói riêng với chị mấy câu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!