Chương 11: (Vô Đề)

Hoàng Hi Ngôn bị đánh thức vào lúc bốn giờ sáng.

Vì đèn cây bật sáng, lúc mở mắt cô thấy hơi lóa, lập tức nheo mắt lại, mãi một lúc lâu mới mở ra lần nữa.

Cuối tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú gầy gò của Tịch Việt, cô vẫn còn lơ mơ, cứ ngơ ngác nhìn anh, hơi không rõ bây giờ mình đã tỉnh hay vẫn còn đang mơ.

Mãi đến khi bả vai bị lay khẽ một cái, và một giọng nói vang lên nhắc cô: "Xong rồi."

Bấy giờ cô mới kịp phản ứng, ngồi phắt dậy, luống cuống tìm dép, khi quay mặt đi thì tai đã đỏ lựng.

Hoàng Hi Ngôn ngồi xuống trước máy tính, ngáp một cái rõ dài, kiểm tra hai lần từ đầu đến cuối đoạn phim đã xuất, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới báo một tiếng qua Wechat cho chị biên tập cùng nhóm, bảo sáng mai cô sẽ đến sớm nửa tiếng để nghiệm thu lần nữa.

Khuya thế này chắc chị biên tập kia đã ngủ, không hồi âm cho cô.

Cái kiểu tỉnh ngủ trái giấc thế này là trái khoáy nhất, cô cứ thấy đầu váng mặt hoa, chỉ cần nhắm mắt thì đứng thôi cũng ngủ được.

Bởi vậy khi Tịch Việt bảo cô đi nghỉ một lát, cô hầu như không hề có ý định từ chối, vừa chép đoạn phim vào ổ cứng di động xong thì đã vô thức đứng dậy bước tới ghế sô pha nằm xuống.

Lý trí bảo cô đáng lẽ bây giờ nên xuống lầu về nhà, nhưng thân thể lại chẳng chịu nghe lời bộ não.

Cô buồn ngủ quá.

Cô sực nhớ vẫn còn chuyện chưa làm bèn gắng gượng mở mắt ra, lẩm bẩm: "Sáng mai em phải dậy lúc bảy giờ…"

Tịch Việt ở cách đó không xa, hắng giọng đáp lại cô: "Để anh đặt báo thức hộ em."

Câu nói này của anh khiến cô từ bỏ đấu tranh tâm lý, vừa nghe xong đã thiếp đi ngay.Sáng sớm, cô bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Hoàng Hi Ngôn tưởng là báo thức điện thoại nên thò tay xuống dưới gối theo phản xạ có điều kiện, nhưng sờ một lúc chẳng thấy gì.

Mở mắt nhìn quanh thấy mình đang nằm tỏng một căn phòng xa lạ thì tim đánh thịch một tiếng. Nhìn lại, đây là phòng ngủ của Tịch Việt.

Cô còn nhớ rõ là mình đã ngủ trong phòng làm việc.

Tiếng đập cửa bên ngoài càng lúc càng gấp, Hoàng Hi Ngôn không nghĩ nhiều nữa, vội vàng xuống giường, xỏ dép vào rồi chạy ra mở cửa.

Bên ngoài là một người đàn ông cắt đầu đinh, đi giày da mặc đồ Tây, tướng mạo đứng đắn đang cầm chiếc va li.

Thấy cô, anh ta thoáng sửng sốt, lùi về sau một bước kiểm tra số nhà, "Tịch Việt ở đây à?"

Hoàng Hi Ngôn gật đầu.

"Thế em là…" Chưa dứt câu, người đàn ông nọ đã cười mờ ám với cô, như thể cảm thấy mình không nên hỏi câu này.

Hoàng Hi Ngôn vô cùng xấu hổ nói, "Em là hàng xóm lầu dưới của anh ấy."

Người đàn ông nọ tự giới thiệu: "Anh tên là Tưởng Hỗ Sinh, là bạn của Tịch Việt, và cũng là cộng sự làm việc chung với cậu ấy."

Hoàng Hi Ngôn nghiêng người để anh ta vào nhà, còn mình thì rảo bước đi tới phòng làm việc.

Tưởng Hỗ Sinh đặt chiếc va li xuống, không thay giày mà vội vàng theo sau.

Trong phòng làm việc, Tịch Việt đang nằm ngủ gục trên bàn.

Hoàng Hi Ngôn giơ tay khẽ lay anh một cái, "Anh Tịch Việt, có bạn anh tới tìm này."

Tịch Việt không phản ứng gì.

Hoàng Hi Ngôn lại đẩy thêm cái nữa, cuối cùng Tịch Việt cũng từ từ ngẩng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!