Giọng nói của Lục Trình Dương rất trầm thấp từ tính, rất dễ thu hút người nghe, trước kia Tô Tầm cũng rất thích nghe giọng của anh, cô cảm thấy hai chữ "Tầm Tầm" từ trong miệng anh nghe rất kiều diễm. Anh không cho cô thời gian để suy nghĩ mà nói thẳng: "Bố con anh lên đón em hay là em tự đi xuống?"
"Mẹ ơi!" Tô Tiểu Tông lớn tiếng thúc giục, "Mẹ nhanh xuống đi nha!"
Tô Tầm im lặng mấy giây, nhìn lướt qua màn hình máy tính, là tấm hình cô chụp chung với Lục Trình Dương sau khi hết năm nhất, lúc đó cô để tóc ngắn, mềm mại dắt bên tai, cười một cách tinh nghịch, sáng lạn đến ngay cả bản thân cô cũng quên mất mình đã từng cười như thế. Thì ra thực sự có một người như vậy, khi bạn ở bên cạnh người đó thì ngay cả nụ cười cũng khác đi.
"Tôi thu dọn một chút rồi xuống ngay." Cô nói.
Lục Trình Dương cúp điện thoại, xoa mái tóc xoăn mềm mại của con trai, Tô Tiểu Tông hết sức hưởng thụ, híp híp mắt: "Bố ơi, mẹ sẽ về nhà với chúng ta sao?"
"Ừ." Lục Trình Dương chỉ nói một từ.
"Quá tuyệt vời." Tô Tiểu Tông lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, tóc xoăn cọ vào lòng bàn tay của Lục Trình Dương.
Đồ của Tô Tầm không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo và cái máy tính nên rất nhanh đã xuống lầu. Thân hình Lục Trình Dương cao ngất đang đứng dựa vào xe còn Tô Tiểu Tông ngồi xổm dưới chân anh thành một cục. Không biết cu cậu đang nhìn cái gì, đột nhiên bị Lục Trình Dương bế bổng lên, cu cậu nhìn về phía cô: "Mẹ xuống rồi."
Tô Tiểu Tông lập tức giãy giụa trượt xuống từ trên người Lục Trình Dương, chạy lịch bà lịch bịch, toàn bộ thân thể nhỏ bé đụng vào đùi Tô Tầm, cu cậu ôm chân mẹ nói: "Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ!"
"Mẹ cũng nhớ con." Tô Tầm bị con trai chọc cười, hơn mười ngày không được gặp con nên cô cũng rất nhớ.
"Mẹ, bố cũng rất nhớ mẹ đó!" Tô Tiểu Tông kéo tay Tô Tầm, thông minh bổ sung cho bố mình một câu.
"…" Mới được Lục Trình Dương nuôi hơn mười ngày thôi mà đã tình thâm ý thiết như vậy rồi sao?
Lục Trình Dương nhướn mày cười, thật là xứng đáng khi bỏ ra hơn nửa tháng bồi dưỡng tình cảm, con trai đã biết nói tốt cho anh rồi.
Cầm lấy túi hành lý nhỏ trong tay Tô Tầm, Tô Tầm lại nói: "Dưới lầu nhà tôi không còn phóng viên nữa cho nên anh đưa tôi và Tô Tiểu Tông về nhà đi, con đã ở cùng với anh hơn mười ngày rồi."
Lục Trình Dương cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn cô, anh cho rằng cô đồng ý trở về cùng với anh.
Tô Tiểu Tông cũng ngây người, cu cậu cho rằng mẹ sẽ về nhà cùng bố và mình, bé có chút u buồn cúi đầu, thì ra mẹ vẫn còn giận bố …
Bố mẹ của bé vẫn không thể ở cùng nhau sao? Tiểu móng vuốt kéo ống quần của Lục Trình Dương, nhỏ giọng gọi một tiếng xin giúp đỡ: "Bố ơi …"
Lục Trình Dương trấn an vuốt má con trai, anh nhìn Tô Tầm cười: "Được, anh đưa hai mẹ con về."
Tô Tiểu Tông: "…" Cứ như vậy thôi sao? Cu cậu còn tưởng rằng bố có cách nữa chứ …
Tô Tầm cũng không ngờ Lục Trình Dương lại sảng khoái đồng ý như vậy, từ sau khi tin tức giữa hai người được tung ra thì hơn một lần cô cho là Lục Trình Dương cố ý. Dù sao không nhất thiết phải dùng cách này để giải quyết chuyện đó nhưng anh đã lựa chọn cách này làm cho cô có cảm giác mình bị ép buộc.
Trước khi ra khỏi nhà Tô Tiểu Tông còn hết sức vui vẻ nhưng bây giờ lại ngồi yên. Tuy nhiên, do lâu rồi không gặp mẹ nên chỉ cần Tô Tầm trêu chọc một chút là cu cậu đã phục hồi lại nguyên khí.
"Tô Tiểu Tông, hình như con mập hơn." Tô Tầm bóp khuôn mặt mềm nhũn của con trai, cảm giác tròn hơn so với trước.
"Không có đâu!" Tô Tiểu Tông lập tức lắc đầu, cu cậu sẽ không nói cho mẹ biết là do bố nấu quá ngon cho nên bé ăn nhiều hơn bình thường!
"Mập hơn một chút." Lục Trình Dương cười nhẹ một tiếng, "Điều đó chứng tỏ anh nuôi con trai rất tốt."
"Vâng." Tô Tiểu Tông hết sức cổ vũ gật đầu, tiểu móng vuốt kéo đầu ngón tay Tô Tầm: "Con cũng thích như vậy, thích được bố nuôi, càng thích bố mẹ cùng nhau nuôi con hơn …"
Tô Tầm nhìn Tô Tiểu Tông, cô nghi ngờ Lục Trình Dương đã cho con trai uống thuốc mê.
Tô Tiểu Tông bị cho uống thuốc mê đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sẽ gả cho bố sao? Bố nói lúc hai người kết hôn thì con có thể làm hoa đồng."
Lúc trước bọn họ kết hôn thì Tô Tầm còn đang học nên không tổ chức hôn lễ, cho đến khi chia tay cũng chưa kịp làm. Đây là sự tiếc nuối trong lòng Lục Trình Dương, mấy năm nay anh liên tục suy nghĩ, nếu như có thể quay về thì anh nhất định sẽ tổ chức cho cô một hôn lễ thật lớn.
Anh còn chưa thấy dáng vẻ của cô khi mặc áo cưới.
Trong xe chợt rơi vào trầm lặng, Tô Tầm yên lặng xoa đầu con trai, cô không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, cô đã từng gả cho anh, là đã từng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!