Hơn sáu giờ, Tô Tầm mang theo Tô Tiểu Tông từ bãi biển trở về khách sạn, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, có số của Triệu Cần Cần, cũng có số cô không lưu trong danh bạ, là của Lục Trình Dương. Cô bỏ qua Lục Trình Dương, đang muốn gọi lại cho Triệu Cần Cần thì người bị cô phớt lờ liền gọi tới.
Vẫy vẫy tay với Tô Tiểu Tông: "Bảo bối, tới nghe điện thoại."
Tô Tiểu Tông vừa mới thay xong quần áo, áo lót màu xanh da trời cùng với quần ngắn màu trắng, bình bịch chạy tới, hai tay cầm lấy điện thoại để lên tai: "Alo, là chú sao?" Mấy hôm nay, chỉ có chú gọi điện thì mẹ mới để cho bé nhận.
Lục Trình Dương im lặng một chút, vài ngày rồi cô không nhận điện thoại của anh.
Tô Tiểu Tông hô một tiếng vào trong điện thoại: "Chú ơi?"
Lục Trình Dương cười nói: "Chú đang nghe, cháu ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ, mẹ chuẩn bị đưa cháu đi ăn." Tô Tiểu Tông nghiêm túc trả lời, nghiêng đầu thấy Tô Tầm đã thay xong quần áo từ phòng tắm đi ra, sờ vào cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, không thể chờ được muốn cúp điện thoại: "Cháu đi ăn cơm với mẹ đây, chú ơi, cháu cúp điện thoại nha ..."
Lục Trình Dương đưa tay xoa ấn đường, một lớn một nhỏ đều không để ý đến anh, bất đắc dĩ nói: "Đi đi, cháu ăn nhiều một chút, bảo mẹ cũng thế."
Tô Tiểu Tông khoan khoái nói: "Vâng ạ, tạm biệt chú."
"Mẹ ơi." Tô Tiểu Tông gọi một tiếng, giương mắt nhìn Tô Tầm, "Con rất đói bụng …"
Tô Tầm cười, chơi mấy tiếng đồng hồ lại nghịch ở trong nước lâu như vậy, không đói bụng mới là lạ, cầm lấy túi ở trên bàn: "Đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ngon nào."
Tô Tiểu Tông đưa tay vuốt mặt, vui vẻ đi theo phía sau Tô Tầm: "Vâng! Mẹ ơi, chú dặn con ăn nhiều một chút, dặn mẹ cũng thế."
Bước chân Tô Tầm hơi khựng lại, nhéo nhéo khuôn mặt của bé: "Được."
Trên đường đi cô gọi điện cho Triệu Cần Cần, Triệu Cần Cần thuật lại lời nói của Lục Trình Dương cho Tô Tầm nghe, sau đó hỏi cô: "Vậy em có tới không?"
Bây giờ Tô Tầm không muốn gặp Lục Trình Dương, khó có được ngày nghỉ nên không muốn bởi vì anh mà ảnh hưởng đến tâm trạng, trực tiếp từ chối: "Em không đi, có chuyện gì thì chị gọi điện cho em là được rồi."
Đáp án này nằm trong dự liệu, Triệu Cần Cần cười nói: "Nhưng mà anh ấy còn bận nhiều việc lắm, chắc tối mai là đi rồi, chị còn ở lại thêm hai ngày nữa, sau đó chính là cuối tuần, tiện thể chị ở lại chơi hai ngày cuối tuần với hai mẹ con sau đó cùng nhau trở về."
"Nếu như anh ấy rời đi thì tối mai em sẽ qua đó."
"Được! Anh ấy vừa đi một cái thì chị sẽ báo cho em biết nhưng mà … bọn chị vừa mới xuống máy bay thì anh ấy đi trước, cũng không biết đi đâu." Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trình Dương thì Triệu Cần Cần không dám hỏi nhiều nên tự mình về khách sạn.
Trong lòng Tô Tầm nhảy dựng lên, hỏi cô: "Vậy bây giờ chị đang ở đâu?"
"Ở khách sạn, bây giờ chị chuẩn bị mặc áo tắm hai mảnh để ra biển ngắm hoàng hôn đây, nói không chừng có thể gặp được soái ca đấy." Triệu Cần Cần càng nói càng hưng phấn: "Chị cúp máy trước đây."
Đầu Tô Tầm đầy vạch đen, nghẹn còn chưa kịp nói ra lời thì điện thoại liền cúp. Năm nay Triệu Cần Cần hai mươi bảy tuổi, từ đầu năm đã bị người nhà ép đi xem mặt, phỏng chừng là bị ép đến điên rồi …
Tô Tầm đi vài bước thì chợt nhớ tới … anh trai của cô cũng đang còn độc thân.
Tô Tiểu Tông thích ăn tôm, Tô Tầm tìm một nhà hàng hải sản ở khu vực lân cận, trong lúc chờ đồ ăn bưng lên thì Lục Trình Dương gọi đến, khẽ nhíu mày, ấn nút trả lời rồi áp điện thoại vào tai Tô Tiểu Tông.
Cậu nhóc đang mở to mắt nhìn đồ ăn ở bàn bên cạnh, di động đặt bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Trình Dương: "Tầm Tầm?"
Tô Tiểu Tông vừa nghe thấy vậy liền đẩy điện thoại đến trước mặt Tô Tầm: "Mẹ ơi, chú tìm mẹ." Sau đó không tim không phổi nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ đang đi tới đi lui.
Tô Tầm mấp máy môi, để di động lên tai, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bây giờ em đang ở đâu?" Lục Trình Dương hỏi, bước đến ven đường đón taxi.
"Đang ăn cơm." Tô Tầm nghe ra bên kia có chút ồn ào, còn có tiếng công ty du lịch đang tìm khách, cô suy đoán bây giờ anh đang ở Vạn Ninh.
Bên kia chợt trở nên im lặng, Tô Tầm nghe rất rõ giọng nói trầm thấp của Lục Trình Dương: "Anh vừa tới Vạn Ninh, nói cho anh biết vị trí cụ thể, anh tới tìm hai người."
Tô Tầm nghe thấy tài xế hỏi anh muốn đi đâu, im lặng một chút, giọng nói khàn khàn của Lục Trình Dương lại rơi vào trong tai Tô Tầm: "Tầm Tầm, nói cho anh biết đi, sáng mai anh liền rời đi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!