Chương 9: Mỹ Nữ Và Chó Ngao Ý

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ

(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

039 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi chín: Mỹ nữ và chó ngao Ý

Cơn tuyết lớn ở ngày Giáng Sinh màu trắng hầu như phủ cả khu trấn nhỏ ở Âu Châu, tuyết đọng vào buổi sáng dày cộm, tùy tiện giẫm chân xuống, cũng có thể lún hơn phân nửa đôi giày ống.

Từ xa nhìn lại phòng khám thú y Noah hầu như bị chôn trong tuyết.

Dọn tuyết đường công cộng là trách nhiệm của chính phủ địa phương, nhưng dựa theo phong cách làm việc của hội nghị chính phủ, phỏng chừng còn phải mở hội nghiêm túc thảo luận rốt cuộc là quét tuyết hay rải muối, lúc nào làm việc thì thích hợp, chờ phê duyệt xong, phỏng chừng mùa xuân cũng sắp tới.

Buổi sáng tinh mơ, sân trước của phòng khám thú y Noah đã vang lên tiếng "Xoát xoát xoát", thanh niên cao kều làm xong bữa sáng khiêng cái xẻng ra ngoài cố gắng dọn một con đường trong sân.

Lúc đầu còn mặc áo khoác lông ngắn, xúc được mấy xẻng tuyết đã cởi, qua một hồi, cởi là áo len, qua một hồi nữa, áo sơ mi giữ ấm cũng bị lột, chỉ thừa lại một cái áo lót màu đen, suýt nữa bị thuận tay cởi luôn. Việc lao động chân tay khiến bắp thịt màu mạch lộ ra ở phần lưng lấp đầy lực lượng săn chắc, hơi ấm ù ù bốc lên từ sự va chạm của nhiệt lượng và không khí rét lạnh phảng phất có thể nhìn rõ.

Mặc dù thanh niên rất ra sức, nhưng dù sao chưa từng làm việc này, làm hơn nửa giờ cũng chỉ dọn được khoảng cách mấy bước ngoài cửa nhà, đến sân cũng chưa ra được.

"Chít chít──" Đại khái là sân trước vừa vặn có nắng ấm, mấy con chim sẻ muốn phơi nắng sưởi ấm đáp xuống mặt tuyết, xoã tung bộ lông trên người, móng vuốt để lại không ít vết chân, thỉnh thoảng có mấy con nghịch ngợm, tròn xoe đôi mắt hiếu kỳ nhìn soái ca mặc áo lót khoe bắp thịt bên kia.

Bị vây xem Thrus trừng lũ chim không biết sống chết, bỗng nhiên xúc một xẻng tuyết lớn hất về phía chúng.

Chim sẻ sợ đến "Chít chít" bay đi, nhưng rất nhanh lại đáp xuống chỗ cũ, hoàn toàn không lo lắng tiếp tục nhảy a nhảy a, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn trộm cái tên không biết lý do hất tuyết vào chúng nữa.

Thrus thấy chúng không chịu đi, giận, lại xúc một xẻng khác hất qua, lại bay về, lặp lại.

Bầy chim sẻ hình như rất quyến luyến với ánh nắng ấm áp nơi này, không mấy con chịu bay đi. Cũng nhờ mấy cú hất vừa nãy, chỗ tuyết vừa dọn xong lại lộn xộn.

Bên trong bộ não bé xíu của bầy chim sẻ không lắp đặt IQ sát ngôn quan sắc, cũng không chú ý thấy hành vi này không thể nghi ngờ gì là kiêu ngạo khiêu khích một con chó hai đầu Địa Ngục cả ghoul cũng phải nhượng bộ lui binh!

"Đây là địa bàn của ông!! Cút hết!!"

Ngọn lửa màu đen phun ra như bão táp, bầy chim sẻ sợ đến chạy tứ tán, lớp tuyết dày cộm trong sân nháy mắt bị minh hỏa đốt trụi như kẹo bông gòn bị bỏ vào lò lưởi trong nháy mắt hòa tan và nhanh chóng xẹp lép, nhưng đây không phải hòa tan thành nước mà là trực tiếp bị chưng khô!

Chờ chó điên xì xong, tuyết đọng trước sân đã triệt để biến mất.

"Hừ!" Thanh niên vỗ chỗ vụn tuyết dính trên tay, nếu không phải găng tay làm việc của cậu còn dính chút bột tuyết trắng bóc, thật không thể tưởng tượng được vừa rồi cái sân này còn có một lớp tuyết dày vộm. Hoàn mỹ làm xong nhiệm vụ, Thrus thoả mãn, cậu gánh cái xẻng không mấy tác dụng lên lưng, quay người vào nhà tranh công với bác sĩ.

Nhưng trên thực tế, ngoại trừ sân trước của phòng khám được dọn sạch ra, tuyết đọng ngoài đường vẫn dày đến một chân giẫm xuống có thể lún hơn phân nửa giày! Phòng khám thú y Noah như chưa từng có tuyết rơi, biến thành một nơi còn bí hiểm hơn cả bị tuyết chôn vùi...

Thanh niên cả người nóng hổi chạy vào bếp, mở vòi nước không cần suy nghĩ đã tính rót vào miệng.

"Đợi đã! Thrus!"

Bác sĩ Lạc phía sau lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi và sự nhanh nhạy bình thường không khả năng xuất hiện vọt tới, trực tiếp giữ Thrus lại.

Môi vừa chạm vào nước lạnh, chưa kịp uống tí giải khát đã bị ngăn lại, dẫn đến cơn khát lớn hơn, vì thế Thrus giận: "Sao không cho tôi uống!?"

Cho dù là người hầu của Hades cũng không dám ngăn cản chó hai đầu Địa Ngục, ấy thế mà vị bác sĩ thú y nhân loại bình thường này như hoàn toàn không bị uy hiếp, rất lãnh tĩnh khóa vòi nước lại: "Không được, lá phổi của loài chó khác với người, nếu uống nước lạnh ngay sau khi vận động một lượng lớn, ngoài mặt thoạt nhìn rất mát mẻ, nhưng trên thực tế rất dễ gây ra kích thích cho khí quản và những khí quan hô hấp khác, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ dẫn đến đột tử."

"Hừ..."

Tuy rằng rất muốn phản vị bác sĩ thú y luôn xem cậu và Or là cún bình thường này, cậu là chó Địa Ngục! Đừng nói là nước lạnh, cho dù là nham thạch nóng chảy cậu ực xuống cũng không thành vấn đề, nhưng cảm giác được quan tâm như được đút một ly sữa nóng bỏ mật vào vậy, ngọt ngào ấm áp, làm cậu cả sức lực nâng móng vuốt lên quào một cái cũng không có.

"Chỉ chờ mười phút, được không?" Liên quan đến vấn đề khỏe mạnh của cún nhà mình, bác sĩ Lạc không có sự dễ nói của ngày thường, kiên trì nguyên tắc đến không ngờ.

"Biết rồi! Phiền quá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!