Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
037 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi bảy: Giáng Sinh của chó xấu bụng
Màn đêm sắp buông xuống, đèn màu xinh đẹp trang trí tủ kính phố buôn bán được bật lên, một cây thông Nô
-en khổng lồ bày giữa đường, lớp tuyết trắng phủ bên trên, dải lụa màu xinh đẹp cùng vật trang trí đủ mọi màu sắc và những cây nến đốt bên dưới, khiến mọi người không khỏi dừng chân ngắm nhìn.
Người đứng ở đấy đa phần là người yêu một nam một nữ, tay trong tay dưới cây thông Nô
-en vào ngày lễ Giáng Sinh, tuyệt đối là lãng mạn khó được.
Một người trẻ tuổi đeo kính mặc một cái áo khoác màu xám loại dài hai bên vạt lật ra, áo khoác không gài hết núi mà là mở ra để lộ cái áo may ô phong cách England, quần cộng thêm một đôi giày Dr. Martens mũi tròn, tùy ý mà nhàn nhã, thoạt nhìn như một sinh viên đang được nghỉ Giáng Sinh dài hạn. Cây thông Nô
-en rất to, cậu cố sức ngẩng lên, hầu như ngã cả người ra sau mới có thể thấy rõ cây thông này.
Thanh niên bên cạnh thì mặc một cái áo khoác lông nhung nút còi, vì vóc dáng tương đối cao, cho dù cậu mặc là kiểu áo khoác vạt dài cũng không thấy luộm thuộm, trên cổ quấn một cái khăn quàng màu đỏ sẫm, đôi chân thon dài bao chặt bên dưới lớp quần jean bó, cuối cùng là một đôi giày đi tuyết màu đồng nhạt không quá hợp với phong cách thời thượng.
Nhìn thấy động tác ngốc nghếch của đồng bạn, thanh niên không những không pha trò trái lại còn mỉm cười tới phía sau bác sĩ, dùng bộ ngực rắn chắc đỡ lấy thân thể như tùy thời sẽ ngã ấy, ôn hòa cười nói: "Bác sĩ, cẩn thận đừng trượt ngã."
"Ơ? Or?" Lạc Tái quay đầu, tuy rằng khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt kiệt ngạo đã nhu hòa hơn rất nhiều, sự ôn nhu ấm áp như nắng ấm ngày đông này khiến người nhịn không được tin cậy và thân cận.
"Thrus bị sao vậy?"
Thanh niên chó dữ tuy rằng vẻ mặt mất hứng nhưng vẫn giúp cậu xách hết mấy cái túi trong tay, thậm chí khi đi ngang qua tủ kính còn luôn nhịn không được trộm liếc cái bóng cực ngầu mặc áo khoác mới của mình, sao lại đột nhiên chạy mất rồi?
"Thằng bé hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát."
Or vừa nói vừa tháo cái khăn quàng trên cổ xuống, vòng qua cổ Lạc Tái, khéo léo kết lại: "Bác sĩ, cũng đừng bị cảm lạnh đấy. Còn có, cảm ơn món quà của anh, tôi rất thích."
"Không có gì, bản thân tôi cũng mua không ít..."
Phải, bao lớn bao nhỏ trong tay hai người đều không ít...
Đại giảm giá thật tệ mà!! Tuy ngoài mặt không lộ nhưng nội tâm bác sĩ đã kêu rên.
Biết đắt nè mua không nổi nè nên bình thường mớ thời trang xa xỉ thương hiệu này cậu tuyệt đối sẽ chẳng nhìn lấy một con mắt... Ví của cậu đã ngày càng khô quắt trong cái lễ Giáng Sinh tuyệt vời này rồi!
Tuy rằng vẫn luôn ở trấn nhỏ, nhưng cậu chưa bao giờ đi chơi đêm Giáng sinh cả.
Thời đại học không có quan hệ xã giao phức tạp, đồng học nữ không có hứng thú với một du học sinh Châu Á mỗi ngày chỉ biết gặm sách chuyên nghiệp trong thư viện, đến khi thực tập ở bệnh viện thú y, nữ hộ sĩ cũng không có hứng thú với một bác sĩ mỗi ngày chỉ biết cầm nhiệt kế đúng giờ đi đo nhiệt độ cho thú cưng bị bệnh.
Càng huống hồ trời đông giá rét cùng với rảnh rỗi chạy ra ngoài ngắm cây, còn không bằng trốn trong ngôi nhà có nhiệt độ ổn định pha một ly trà sữa xem TV. Hiển nhiên bác sĩ Lạc không hề suy xét lại chính cái quan niệm trạch nam vô cùng tiêu cực này dẫn đến ba mươi năm qua cậu đã đạt được thành tựu đại ma pháp sư.
Khi cậu đang ai điếu cho những tờ tiền mặt mọc cánh bay đi như thiên sứ, Or đã kết xong khăn quàng, kế lại cẩn thận nhét phần khăn thừa vào trong áo khoác, xác định không có tí gió lạnh nào sẽ lọt vào xong, hoàn toàn không nhìn những cô gái đứng cạnh bạn trai nhưng lại dùng ánh mắt ước ao như sắp nổi bọt nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn nhu của mình, Or nhẹ giọng đánh gãy bác sĩ đờ đẫn: "Được rồi, vậy sẽ không thấy lạnh."
Khăn quàng mang theo hơi ấm còn sót lại nóng như vừa được lấy ra từ lò lửa, cảm giác lạnh buốt hoàn toàn biến mất, Lạc Tái có chút xấu hổ xoa cái mũi bị lạnh đến đỏ rực: "Cảm ơn! Cậu không lạnh à?"
Or mỉm cười lắc đầu: "Không có nơi nào rét lạnh bằng Địa Ngục cả ánh nắng cũng không thể chiếu tới, bọn tôi đã quen rồi." Phải, Địa Ngục chỉ có âm hồn và ác quỷ sao có thế có ánh nắng chứ? Chỗ đó thậm chí không có đông tới xuân đi, càng không có vụ hè vụ thu, duy nhất không đổi chỉ có ngọn gió rét mang theo nguyền rủa oán hận gào thét, và dòng sông băng giá có thể đông lại linh hồn.
Cún nhà mình trước đây từng sống thế nào?
Nhất thời bác sĩ Lạc dâng lên sự thương tiếc khôn cùng với chó cưng của mình: "Or, tôi không biết thì ra..."
"Không hề gì." Or mím môi cười, cố gắng giấu đi sự tối tăm trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!