Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
035 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi năm: Con bọ cạp bị oan uổng
Phòng khám thú y Noah sau một tuần lễ ngừng kinh doanh đã mở cửa trở lại.
Nhưng tệ nhất là cho dù một tuần lễ không mở cửa, hình như cũng không mấy ai phát hiện được phòng khám thú y nằm trong cái góc hẻo lánh nhỏ ở khu trấn cổ này rốt cuộc có người làm việc hay không
Mặc dù là vậy, nhưng trước mắt tâm tình của Lạc Tái vẫn rất tốt, dù sao như mẹ cậu thường cằn nhằn một câu "Giường rồng không bằng ổ chó" vậy, mà quả thật cũng như thế, khu trấn cổ quá già cỗi này hoàn toàn thua xa thành phố có hoàn cảnh du lịch tuyệt đẹp, phòng khám bệnh cũ rích càng không thể đặt cùng cấp với khách sạn xa hoa, nhưng ổ chăn của mình gối đầu của mình ngủ vẫn thoải mái nhất, đồ ăn nhận được tay nghề chân truyền của mẹ do Or nấu ngon nhất, khụ khụ, đương nhiên... Cậu vẫn nhớ cái buổi buffet chiêu đãi đại biểu các quốc gia sau khi buổi hội thảo kết thúc, tôm hùm đất nướng, chim cút nhồi gan ngỗng, cá kiếm thui, hải sản thập cẩm, còn có hào tươi gì đó... Khụ khụ, ngại quá đi!
Kỳ nghỉ dài hạn kết thúc, cậu phải tiếp tục cố gắng kinh doanh phòng khám thú y này, cho dù kiếm không được nhiều cũng phải trả nổi các hoá đơn, chí ít đừng vào không đủ ra!
"Leng keng──"
Tiếng cửa thủy tinh mở ra lọt vào tai Lạc Tái dễ nghe biết chừng nào!
"Xin chào, hoan nghênh quang..."
Từ cuối cùng bị nghẹn lại, vì vào là hai vị cảnh sát, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, không giống như là dẫn thú cưng tới khám bệnh.
Một vị trong đó mặc bộ đồng phục cảnh sát lạnh lùng, một vị khác thì là thường phục, nhưng vật cứng màu đen đeo bên hông đủ để nói rõ thân phận anh ta.
Cảnh sát thường phục đầu tiên lộ rõ thân phận: "Chào cậu, tôi là cảnh sát Shamir, vị này là cảnh sát Went, xin hỏi cậu là bác sĩ thú y của phòng khám thú y Noah à?'
Lạc Tái e dè hồi hồn, gật đầu.
"Vâng. Tôi là bác sĩ thú y ở đây, Lạc."
Vị cảnh sát Shamir này rực rỡ sáng sủa như ánh nắng ngày hè vậy: "Bác sĩ Lạc, rất xin lỗi, chúng tôi cần cậu đi theo chúng tôi một chuyến."
Lạc Tái nuốt ngụm nước bọt.
Cậu không nhớ mình từng làm việc gì trái với luật an toàn quốc gia! Nhiều lắm... là chó cưng trong nhà nhiều hơn giống chó bình thường một cái đầu, trong tủ âm tường giấu một ít đôi ngươi không mấy bình thường, da thằn lằn cổ quái vân vân, cậu cũng không định tiêu thụ cho người khác, mà cá nhân cậu... Phỏng chừng cũng không dùng được, nhiều lắm là để đó tắm bụi mà thôi, hẳn không tính trái pháp luật đi?
Vị cảnh sát Went bên kia làn da trắng nõn, nhưng khí chất lại rất cứng, không có ấm áp và dễ nói như cảnh sát Shamir, anh ta bày ra thái độ giải quyết việc chung: "Là một vụ án giết người, nghi phạm là thú cưng của người bị hại."
Shamir biết thái độ của cộng sự hơi quá đáng, nên vội hòa hoãn bầu không khí: "À vâng, vì hung phạm là động vật, nên chúng tôi hy vọng bác sĩ có thể cung cấp một ít giúp đỡ về mặt chuyên nghiệp."
Thú cưng phạm tội? !
Lạc Tái kinh ngạc, chẳng lẽ là nuôi thú cưng cỡ lớn, ví dụ như hổ, cá sấu những loài rất có tính công kích?
Cậu không phải không nghe kể về việc có người nuôi hổ, sư tử, cá sấu, gấu chó những loài động vật rất có tính nguy hiểm cao ở nhà. Nhân loại yêu thích động vật hoang dại cỡ lớn, cảm thấy nuôi một con hổ hoặc một con cá sấu, oách hơn nuôi một con mèo hoặc một con cá vàng nhiều, nhưng động vật hoang dại có lẽ ở khi bé sẽ dịu ngoan lại đáng yêu, nhưng trên thực tế bản tính săn bắn chôn dấu trong máu của chúng vẫn không bị thuần hóa.
Phải biết loài chó có thể trở thành thú cưng của nhân loại, từng trải qua không biết bao nhiêu đời thuần dưỡng và chọn lọc huyết thống, khoảng thời gian đào tạo giống chó thân mật với nhân loại ấy, vì không để chúng tạo thành uy hiếp, bất cứ con chó nào có ý thức công kích đều sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ, sự chọn lọc huyết thống ấy kéo dài từ năm này qua tháng nọ, tàn nhẫn xóa bỏ tính công kích của dã thú, di truyền xuống chỉ có huyết thống đặc biệt thân mật với nhân loại. Mà động vật hoang dại vì không dễ sinh nở, cộng thêm giống quý hiếm, không hội đủ điều kiện cho thí nghiệm mang tính chọn lọc này.
Trên báo thường có thể thấy không ít chủ nhân bị thú cưng như sư tử hoặc hổ cắn thương, nếu tạo thành nguy hiểm, càng có thể trực tiếp bị bắn chết. Lạc Tái đương nhiên không hy vọng nhìn thấy chuyện này xảy ra, vì thế cậu lập tức tóm lấy thùng thuốc trong tủ theo bọn họ rời khỏi phòng khám.
Ở cửa đã đỗ một chiếc xe cảnh sát, Lạc Tái leo lên ngồi.
"Hai người tính dẫn bác sĩ đi đâu?!"
Thanh niên vừa đi mua đồ ở siêu thị về tay còn đang ôm một cái túi giấy lớn, bên trong đựng đầy trái cây và rau tươi giá rẻ thậm chí còn có hai ổ bánh mì Pháp loại dài giòn tan, nhíu chặt mày dùng thân thể cản lại Went tính leo lên xe.
Cảnh sát Went vẻ mặt lãnh khốc, đại khái là không dự liệu được một người trẻ tuổi dĩ nhiên dám ngăn cản cảnh sát làm việc, anh đạm mạc nói: "Xin đừng ngăn cản cảnh sát chấp hành công vụ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!