Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
033 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi ba: Rắn cầu vồng
Buổi hội thảo kỳ hạn bảy ngày cuối cùng đã kết thúc, thu dọn hành lý xong, uyển chuyển cự tuyệt ý định rút ra thời gian trong sự bận rộn kiên trì tính tiễn cậu ra sân bay của Figuer, vì sân bay cách trung tâm thành phố chỉ có tám km lộ trình, không tính rất xa.
Đừng nhìn bác sĩ Lạc có bề ngoài không đáng tin, từ khi không hiểu nguyên nhân bị cha mẹ đóng gói quăng ra nước ngoài du học, chưa kịp phản ứng đã thấy toàn là râu đỏ mắt xanh, từ lúc học ở trường kiêm chức đến tìm việc làm mở phòng khám bệnh, hầu như đều cậu là một mình quán xuyến, chưa từng xin bất kỳ ai giúp đỡ, thực hiện đúng khẩu hiệu "Tự lực cánh sinh, gian khổ dựng nghiệp" cha cậu thường treo bên miệng...
Vì vậy tại một thành phố lớn như Sydney, bất kể là bảng hướng dẫn hay giao thông đường bộ đều rất phát đạt, cậu chọn một phương tiện giao thông an toàn đến sân bay quốc tế Sydney.
Or và Thrus đương nhiên không thể ngồi máy bay về với cậu, hình người khẳng định không có hộ chiếu, tuyệt đối là phi pháp nhập cảnh. Nếu dựa theo phương pháp dẫn thú cưng nhập cảnh, chó Dobermann có hai cái đầu biết phun nọc độc Alien phun lửa Địa Ngục? Tuyệt đối còn nguy hiểm hơn cả mang theo bệnh sài sốt chó, cho nhập cảnh mới là lạ!!
May mà bất kể ở đại lục nào, bất kể tôn giáo tín ngưỡng nào, ngoại trừ hình thức có điểm khác nhau, Địa Ngục, là một tồn tại chủ quan có tính phổ biến.
Đối với chó hai đầu Địa Ngục Orthrus mà nói, nhập cảnh nước khác đi đương nhiên là cổng VIP ngoại quốc của hệ thống Địa Ngục rồi.
Or không ngại vất vả giúp Lạc Tái đặt hành lễ lên băng tải.
Khuôn mặt anh tuấn, thân hình thon dài chắc khỏe, khí chất hoàn toàn như một thanh niên nội trợ hiền lành, hấp dẫn không ít ánh mắt rục rịch của mỹ nữ trong các nhóm du lịch của các nước đang đăng ký ở gần đó, dù sao gặp gỡ một vị vương tử anh tuấn ở nước ngoài, tuyệt đối là giấc mộng của mỗi cô bé.
Đáng tiếc Or hoàn toàn không nhìn những ánh mắt nóng cháy ấy bắn tới, thẩm mỹ quan của loài chó và nhân loại hiển nhiên là khác nhau, chiếu lời của Thrus, là đầu quá tròn, răng không đủ nhọn, miệng không đủ rộng, lỗ tai không đủ thẳng...
Or cẩn thận đếm số lượng hành lý, dặn dò bác sĩ có vẻ mơ hồ bên cạnh, như là nếu cậu sơ sẩy bỏ qua cái gì, Lạc Tái sẽ ngồi sai máy bay bay đến thẳng Ethiopia: "Bác sĩ, đồ đã cầm đủ chưa? Tôi sẽ về trước quét dọn phòng khám, mấy ngày qua sợ là tích không thiếu bụi rồi! Bác sĩ ngồi máy bay đường dài, về nhà rồi nhất định rất mệt, cơm tối ăn chút gì nhẹ nhé... Ừ, trứng chưng thịt, măng tây xào, lại thêm canh cá đậu phụ được không?"
Lũ cún con chỉ biết lấy báo, lấy dép cho chủ nhân thật là yếu bạo! Nhìn cún con nhà cậu tài cỡ nào. Hâm mộ không? Hâm mộ cũng không có chỗ tìm đâu! Ha ha ha ha...
Giữa những tầm mắt cực kỳ hâm mộ lại nóng bỏng xung quanh, bác sĩ Lạc tự hào đến mức mũi hầu như hết lên, rất rõ ràng, bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc của bác sĩ lại phát tác, triệu chứng của loại bệnh này là "Bất chấp chủng loại, chỉ có cún con nhà mình mới là tốt nhất giỏi nhất lợi hại nhất!"
"Vậy tôi về trước nhé." Or phất tay, "Bác sĩ, nhớ về nhà sớm đấy!"
Hiển nhiên, đối với cổng giao thông ở dị không gian song song liên tiếp Địa Ngục các nước mà nói, đường hàng không quốc tế cũng là... yếu bạo.....
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
033 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi ba: Rắn cầu vồng
Lạc Tái ngồi ở sảnh chờ chuyến bay quốc tế đợi đăng ký, hành lễ đã được Or gửi vận chuyển cậu tự nhiên là cả người thoải mái, ngáp một cái, cậu quyết định ở trước khi lên máy bay giảm bớt tí thể trọng, tránh cho gia tăng phần trọng lượng không tất yếu, bèn đi về phía toilet.
Cửa vừa đẩy ra, sau lưng đã có một cái bóng mập mạp to đùng lao nhanh vào, kế bên trong vang lên tiếng nôn mửa rung trời động đất.
Người trong toilet thi nhau túa ra, không ai muốn ngửi cái mùi chua thối ấy, càng huống hồ bọn họ không biết người này có mắc bệnh truyền nhiễm gì không.
Lạc Tái nhíu mày, cảm thấy mình nên vào xem, đương nhiên cậu chỉ là bác sĩ thú y, nhưng nếu xuất hiện tình huống đặc thù gì, chí ít cũng có thể giúp đỡ đi gọi nhân viên y tế ở trung tâm cấp cứu của sân bay tới.
Bước vào rồi cậu chỉ thấy một ông béo tròn vo hai tay đỡ bồn rửa, đôi mắt trợn to không hề nháy như đang đờ đẫn, quần áo ăn mặc như bảng pha màu, đỏ tươi, cam, vàng nhạt, xanh lá, chàm, xanh nước biển, tím sậm, xán lạn không thôi.
Lạc Tái chú ý thấy không có mùi rượu thối, hiển nhiên đối phương không say rượu.
"Ông à, có cần giúp gì không?"
Ông béo nhìn theo tiếng hỏi, đôi mắt to tròn hướng về phía Lạc Tái, nhưng lại như không nhìn rõ, chờ Lạc Tái kỳ quái quơ quơ tay ngay tầm mắt ông ấy, ông mới như chú ý thấy cậu vậy: "Cảm ơn, tôi nghĩ... tôi ăn có chút no quá rồi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!