Chương 26: Hội Chứng Sợ Phân Ly

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ

(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

056 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi sáu: Hội chứng sợ phân ly

"Chào, bác sĩ Lạc, anh có ở nhà không?"

Cánh cửa chính mới tinh được đẩy ra.

Đang phiền não hoá đơn tháng này Lạc Tái vội vã đứng dậy, thấy tới là người quen, cậu bèn chào hỏi: "Là cảnh sát Wood à, chào anh!"

"Ngại quá, lần này lại làm phiền bác sĩ Lạc rồi." Làm một cảnh sát Âu Châu điển hình với vóc người khôi ngô, cảnh sát Wood thoạt nhìn là loại người cứng rắn không nói cảm tình, nhưng khi anh ta cẩn thận ôm một con chó Pomeranian cả người thuần trắng như một quả bóng tuyết ra khỏi lồng, biểu tình dè dặt ôn nhu ấy chẳng khác gì một vị đặc công hòa tan thiết huyết khi đối mặt với ấu nữ của mình.

"Sao vậy?"

Lạc Tái sờ con chó Pomeranian màu trắng, thấy nó ngẩng đầu ưỡn ngực hoạt bát có thừa không giống bị bệnh.

"À, là vậy." Cảnh sát Wood nói, "Tôi và bà xã vừa vặn có mấy ngày nghỉ, trước mắt lại là mùa xuân, cả nhà tôi chuẩn bị đi Scotland chơi ba ngày, vì chuyến đi này có khá nhiều người thế nên không thể dẫn Angel theo, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành phải đưa nó tới chỗ bác sĩ, những trung tâm ủy thác khác tôi không yên tâm..."

"Này..." Bệnh viện thú y cỡ lớn thường sẽ cung cấp dịch vụ gửi nuôi, nhưng phòng khám bệnh nhỏ do hạn chế về diện tích, thường chỉ nhận thú cưng bị bệnh cần giữ lại quan sát, dù sao thú cưng được gửi nuôi ngoại trừ việc nuôi nấng còn có các nhu cầu chăm sóc và hoạt động thường ngày như tản bộ, không phải một phòng khám thú y chỉ có một bác sĩ có thể ứng phó được.

Cảnh sát Wood đương nhiên nhìn ra khó xử của Lạc Tái, vội vã giải thích: "Chúng tôi không phải không nghĩ tới việc gửi vào trung tâm ủy thác, nhưng Angel nhìn thấy người lạ sẽ bất an, bác sĩ tốt xấu xem như quen, lại nói phòng khám Noah rất thanh tĩnh, có bác sĩ trông giúp, tôi cũng tương đối yên tâm."

"..."

Ngại quá, phòng khám của cậu rất thanh tĩnh, lồng bệnh dành cho thú cưng được giữ lại quan sát để trong nhà đều rỗng tuếch, quả thật như một khách sạn cũ kỹ kinh doanh ế ẩm tỷ lệ phòng trống cao đến 100%.

"Đương nhiên chúng tôi sẽ thanh toán cho anh dựa theo phí dụng của trung tâm ủy thác thú cưng!"

'Leng keng!!' Lạc Tái nháy mắt tiến vào hình thức ATM, giá cả nhận gửi một con thú cưng bình thường ở trung tâm ủy là mỗi ngày 20 bảng Anh! Đầu óc tuy rằng đã tung hoa cộng thêm đủ kiểu lăn lộn vặn vẹo, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ chuyên nghiệp lấy hồ sơ bệnh án ra ghi lại tư liệu của con chó Pomeranian: "Không thành vấn đề, có thể phiền anh để lại số điện thoại liên hệ không?

Nếu có bất cứ sự cố khẩn cấp gì, tôi sẽ lập tức liên hệ với anh ngay."

"Há, vâng, vâng." Cảnh sát Wood lưu luyến không tha ôm con chó Pomeranian, trịnh trọng bắt tay với bác sĩ, "Angel nhà chúng tôi xin nhờ bác sĩ!"

"Răng rắc──" Lạc Tái cảm thấy mình hình như nghe được tiếng xương ngón tay và xương bàn tay rên rĩ, shit! Anh cảnh sát này anh xác định đây là ủy thác mà không phải uy hiếp à?!

...

Một tay ôm túi bánh mì và thịt giảm giá cỡ bự của siêu thị, một tay cầm một quyển tạp chí màu ước chừng 100 trang miễn phí cũng của siêu thị, thanh niên hiển nhiên rất có hứng thú với thực đơn giản dị tạp chí cung cấp, thậm chí còn chú ý đọc bài tuyên truyền về cuộc thi ảnh chụp đẹp nhất của cún khi ăn, hình như chỉ cần chụp được vẻ mặt thú vị khi đang ăn của cún nhà mình là có thể tham gia, trọng điểm là phần thưởng ── nếu thắng có thể miễn phí nhận được một trăm kg thức ăn dành cho chó khẩu vị cá ngừ và thịt gà.

Há há, phần thưởng này rất thực tế!

Vì thế thanh niên nghiêm túc tính toán rốt cuộc phải dùng kiểu gì mới có thể thuyết phục được ban giám khảo?

Nên dùng kiểu anh tuấn ưu nhã như quý tộc đang dùng cơm, hay dùng kiểu ngu xuẩn mỗi khi ăn hoàn toàn là trực tiếp vùi mặt vào bồn? Làm một con chó tới từ Địa Ngục thanh niên quả thật không thể hiểu cái yêu thích kỳ quái hiện nay của nhân loại, cậu quyết định giao vấn đề này cho bác sĩ.

Vừa nghĩ vừa đẩy cửa phòng khám ra, thanh niên bất ngờ bị tình huống trong nhà kinh hãi.

Sàn nhà được thu dọn sạch sẽ trong ký ức trước khi ra ngoài của cậu, hiện tại lả tả rơi đầy mảnh vụn của báo và tạp chí bị xé nát, ghế bị ngã bàn bị lật... Hoàn toàn như có một cơn bão vừa quét qua!

Lẽ nào là lũ quái vật cố gắng dẫn bọn họ về Địa Ngục tới tập kích bác sĩ?!

"Bác sĩ! ── Thrus!!" Thanh niên lập tức quăng đống đồ trong tay xuống, nhanh nhẹn lao về trước, quần áo bị ném cả ngoài cửa, khi chạm đất cậu đã biến thành một con chó Dobermann hai đầu oai hùng dũng mãnh.

Ngay khi chó dữ Địa Ngục rít gào vừa phun lửa vừa nhe răng xông vào phòng khách, đã thấy bác sĩ đầy mặt bất đắc dĩ đứng đó, mà kẻ có hiềm nghi giằng co với bác sĩ lại là một con chó Pomeranian đang đứng trên bàn liều mạng xù lông sủa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!