Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
053 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi ba: Con bò vạm vỡ có trái tim thủy tinh
Tiễn vị khách đầu tiên cũng là vị cuối cùng hôm nay ── một cụ bà ôm mèo ra khỏi phòng khám thú y.
Đây là một cụ bà cô độc sống bằng nghề đẩy xe nhặt ve chai ven đường, cụ luôn mặc một bộ đồ rách mướp, len lỏi qua những con hẻm mặt đường ở thị trấn. Người như cụ, là kiểu người không được chào đón ở những thành phố lớn, dù là ở nội thành thị trấn nhỏ này, các nhân viên văn phòng Tây trang giày da hoặc thành phần tri thức quần áo thời thượng nhìn thấy cụ cũng sẽ che mũi vội vàng chạy đi.
Mặc dù kỳ thực trên người cụ không hề có mùi khó ngửi gì, nhưng theo tiềm thức những kẻ tự đặt mình trên cao ấy đã gắn cho cụ một cái định nghĩa đầy người hôi thối.
Ấy vậy mà một cụ bà như thế lại nuôi một con mèo Xiêm màu lam thuần huyết. Con mèo tự phụ lại lười biếng này không giống như tổ tiên của nó ở hai trăm năm trước nằm trên đệm vàng ở vương cung Thái Lan hoặc bên thần khí trong miếu thờ, mà là mỗi ngày cuộn mình trong cái ổ do vải cũ mềm mại xếp thành trên xe, theo cụ bà băng qua hẻm nhỏ phố lớn, thoải mái phơi nắng.
Nó cũng y như chủ nhân của nó, đã tới tuổi già, bị bỏ lại trong hẻm, rồi được một cụ bà nhặt ve chai thu lưu.
Gần đây nó lại mắc bệnh, tinh thần uể oải, cụ bà rất lo lắng, nhưng chi phí ở bệnh viện thú y quả thật là quá đắt, chỉ là đưa mèo vào khám thôi hầu như đã hao hết tiền sinh hoạt cả tháng của cụ, tiền đề là còn không nhất định trị được.
May mắn là cụ vì lo lắng cho mèo của mình mà không yên lòng, đụng vào bác sĩ Lạc đang cúi đầu tập trung đọc tạp chí lá cải, thuận tiện căn cứ hình chụp phán đoán con chó Collie biên giới nuôi trong nhà minh tinh trên hình vừa sinh được mấy con cún.
Càng may mắn là, vị bác sĩ thú y cụ đụng trúng đầu óc không được logic cho lắm, thế nên so với tính toán cơn đau trên người mình, bác sĩ Lạc càng lưu ý con mèo uể oải vừa nhìn chỉ biết là khó chịu trước mắt.
Vì thế sau khi hao hết môi lưỡi, suýt nữa chỉ tay lên trời cam đoan tuyệt đối sẽ không thu tiền bậy bạ, cuối cùng bác sĩ Lạc cũng đưa được cụ bà và mèo cưng của cụ về nhà.
Anh hùng cũng có lúc xế chiều, cho dù là một con mèo từng rất xinh đẹp cũng không ngoại lệ, mà chăm sóc một con thú cưng già nua cần hao phí quá nhiều sức lực, lại không nhất định được lòng thú cưng tuổi già mất đi sức sống, khi phiền toái và thích thú không thể đạt thành tỉ lệ thuận, vứt bỏ, là động từ thường xuất hiện nhất.
Con mèo Xiêm già này vì bị rụng răng mà khó nhai được thức ăn, nó còn có một lớp vôi răng dày cộm, dẫn đến bộ hàm lỏng lẻo, vòm miệng bị thương gây ra thối rữa. Mà đau răng và nhiễm trùng khoang miệng khiến khẩu vị của nó giảm sút, tinh thần uể oải. May mắn là triệu chứng vôi răng không dẫn đến nhiễm trùng lợi, vì nhiễm trùng lợi sẽ lây ra các chỗ khác trên người, dẫn đến chứng bệnh nghiêm trọng hơn.
Lạc Tái dùng bàn chải đánh răng sóng siêu âm đánh răng cho nó, thanh lý vôi răng, cũng đề nghị mỗi hai ngày định kỳ chải răng một lần, tránh cho vùng lợi tích lại cao răng và vôi răng.
Tiễn cụ bà đầy lòng cảm kích và mèo của cụ đi, trong đầu bác sĩ vẫn lóe lên đôi mắt sâu thẳm lấp đầy trí tuệ của con mèo Xiêm ấy, có lẽ trong ký ức di truyền theo huyết thống đời này qua đời khác của mình, nó vẫn còn nhớ rõ ngôi đền vàng với những ngọn tháp nhọn cao vút hoa lệ, cái mái xếp lớp nhiều tầng, kẻ hầu có làn da ngăm đen và mái tóc quăn hơi cứng hầu hạ cẩn thận phảng phất như với vương tử và công chúa, còn có cái chén nhỏ dùng để uống nước bằng bạc hoặc vàng...
"Bác sĩ, dùng một ly trà nóng không?" Chất giọng ôn nhu của Or vang lên bên cạnh, giật tỉnh bác sĩ men theo ký ức của mèo xuyên tới vương cung Thái Lan, mùi thơm của hồng trà đánh tan ảo giác, "Anh thoạt nhìn mệt lắm."
"À, cảm ơn cậu, Or." Lạc Tái cầm lấy ly trà uống một ngụm.
Làm một tục nhân, cậu đương nhiên không thể cao nhã phẩm trà như quý tộc, dù sao cậu chỉ biết cà
-phê
-in chứa trong hồng trà có thể kích thích vỏ đại não, nâng cao tinh thần, cũng có thể xúc tiến sự trao đổi chất tăng nhanh tuần hoàn máu, còn lợi tiểu, gia tốc bài tiết axit sữa làm bắp thịt cảm thấy mệt mỏi, tiêu trừ sự uể oải.
Or mỉm cười nhìn bác sĩ uống trà thả lỏng thần kinh, thanh niên vốn đang ngâm mình trong bầu không khí nhẹ nhàng ấm áp này đột nhiên biến sắc, nếu hiện tại là hình chó, phỏng chừng đã có thể thấy hai cái lỗ tai nhọn của cậu ấy dựng thẳng lên rồi nhanh nhẹn xoay lòng vòng.
Chó Dobermann là một loài chó cực kỳ nhạy cảm và nhanh nhẹn, hiển nhiên, Or đã nhận ra điều gì.
Cậu ấy đột nhiên nói với bác sĩ: "Bác sĩ, hôm nay chúng ta đóng cửa sớm nhé!"
"A?" Đang uống trà Lạc Tái có chút không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thời gian biểu hiện trên đồng hồ, cách giờ đóng cửa còn nửa giờ! "Sao thế? Chưa tới giờ mà?" Tuy nói dựa theo cái cảnh làm ăn ảm đạm của phòng khám, nửa giờ cuối cùng này có thể bay vào một con ruồi đã xem như không tồi, nhưng cậu cũng không muốn vì sự lười biếng hoặc nguyên nhân gì khác mà đóng cửa sớm.
Cho dù người bệnh không phải nhân loại, nhưng nhu cầu khám gấp cũng không thể bị chậm trễ, những ca bệnh nặng lâm sàng đột phát thường thấy như tắc ruột, viêm ruột do virus hay viêm cơ tim vân vân, nếu thú cưng không được chữa trị đúng lúc, tỉ lệ tử vong thường rất cao. Nếu vì bác sĩ thú y muốn nghỉ sớm tí mà không chữa trị hoặc chữa trị qua loa, rất có thể ngày thứ hai tới chỗ làm, nằm trên bàn khám sẽ là một phần thi thể rét lạnh.
Đối với sự kiên trì lạ thường của bác sĩ trong công việc Or hiểu rất rõ, cậu ấy nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nghiêm cẩn trịnh trọng hỏi: "Bác sĩ, tối nay anh muốn ăn gì? Đóng cửa sớm nhé, tôi làm cho anh ăn."
Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?
Lạc Tái càng không hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!