Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
050 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi: Buổi party kỷ niệm ngày quen nhau
Ngôi nhà cũ kỹ sau giấc trưa thoảng qua mùi thơm phưng phức, cà chua và hành tây, rau mùi tây và húng tây, cái mùi pa tê Italy phức tạp dần tỏa ra, Lạc Tái đẩy cửa thủy tinh, chuẩn bị đổi tấm bảng "Open" thành "Close", phải biết, nếu bữa sáng phải ăn như vua, vậy bữa trưa chí ít cũng như tướng quân!
Nhưng không chờ tay cậu kịp lùi về, ở phía đầu phố đã truyền tới tiếng phanh xe rất bén nhọn, vị trí của phòng khám thú y Noah hầu như là tuốt phía trong, căn bản không cho phép một chiếc xe saloon xa hoa hoặc phần đầu lớn tí đỗ lại, bất quá cho dù là Limousine đại khái cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
Thường nói người quân tử không đứng dưới bức tường đổ, cậu cũng không phải loại vừa ngu vừa hố cha không biết lý do gì rõ ràng nghèo mạt rệp lại thích ăn vạ Limousine còn có thể dùng tiểu thân thể chi tư lấy kim cương bất hoại chi thế quẹt hư Wagon Âu Châu bền chắc đến độ Nissan cũng tuyệt không thể so sánh rồi đeo một món nợ khổng lồ không có sức trả trở thành nô lệ của chủ xe là một tên công tử nhà giàu nào đó đủ loại ngược thân ngược tâm cuối cùng HappyEnd.
Lạc Tái rất sáng suốt không đi tìm phiền phức, quyết định đóng cửa vào ăn món mì Italy ngon miệng Or làm.
Thế nhưng phiền phức, thông thường không phải bạn đi tìm nó, mà là nó tới tìm bạn.
Một đám Tây trang đen đeo kính đen y chang nhau quả thật như thần binh trời giáng đột nhiên đẩy cửa thủy tinh ra, đặc biệt thành thạo mà tóm lấy Lạc Tái chưa kịp chạy trốn.
"Ê! Làm gì vậy?! Các anh tính làm gì?"
Tây trang đen dẫn đầu rất khách khí báo cho cậu biết: "Xin lỗi, xin mời đi theo chúng tôi."
Nói xong búng tay, những người áo đen được huấn luyện kỹ càng dẫn Lạc Tái nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa chính, "Thả anh ấy ra!" Cửa sổ đã bị đẩy ra, một thanh niên tay chống bệ cửa sổ nhanh nhẹn tung người, cái bóng mạnh mẽ vọt ra từ trong nhà, như một con chó dũng mãnh giữ nhà hộ viện nhào về phía những người Tây trang đen, nâng chân đạp ngã một người gần nhất.
Đối phương vội đỡ, nhưng một chân này suýt nữa đá nát xương tay anh ta. Thanh niên đạp người Tây trang đen ấy ra rồi trực tiếp vọt tới chỗ Lạc Tái giữa đám người, đáng tiếc khi sắp tới lại có người ngăn cản, đám người Tây trang đen này hiển nhiên từng được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ rất nhanh chia làm hai tổ, một tổ dẫn Lạc Tái lui tới chỗ an toàn, một tổ thì phụ trách ngăn cản công kích của thanh niên.
Nhưng vốn cho rằng bất kể là số lượng hay dáng người đều có thể đơn giản áp đảo, thanh niên lại ngoài ý muốn có được sức chiến đấu cực mạnh, mà còn ý chí bướng bỉnh không nhường không thua, tinh thần dai dẳng một khi nhìn trúng sẽ không nhả ra, thậm chí khiến bọn họ sinh ra ảo giác mình đang bị một chó Dobermann trải qua quân sự huấn luyện quấn lấy.
Dù sao song quyền nan địch tứ thủ, thanh niên thủy chung không thể lao ra khỏi vòng vây chạy tới cạnh Lạc Tái, đôi mắt màu hổ phách dần lộ ra hung tính dã thú.
Bị bắt giữ Lạc Tái nhìn chằm chằm Tây trang đen dẫn đầu, cảm giác có chút quen mắt...
Muốn nhận ra khuôn mặt của một người chỉ gặp một hai lần từ dưới chiếc kính râm che lấp không phải chuyện dễ, nhưng đối với bác sĩ bình thường phải từ một trăm con trâu nhận ra con nào tên Tom con nào tên Jason, hoặc từ một trăm con thỏ nhận ra con nào là Nini con nào là Julie mà nói, nhận ra một khuôn mặt rất có phong cách, góc cạnh rõ ràng là không nói chơi.
"Anh không phải là bảo tiêu của anh Hồ Tuy à?"
Người đàn ông bị chỉ ra trầm mặc nửa giây: "Vâng." Anh ta búng tay, ra hiệu cho cấp dưới thả Lạc Tái ra, mà những người còn lại cũng rõ ràng tránh ra một con đường, thanh niên lao ra khỏi vòng vây vươn tay kéo Lạc Tái sang bên, toàn thân toả ra hung ý không mấy thân mật, chỉ kém chút là đã nhe răng rít gào.
Phỏng chừng trễ thêm tí nữa thanh niên sẽ phun lửa đốt người chơi nướng BBQ!
Mặc dù biểu hiện của cậu ấy rất anh dũng, bề ngoài cũng rất điển trai, nhưng chỗ pasta màu cà chua dính ở khóe miệng khá là thấy được ấy nghiêm trọng phá hủy vẻ ngầu của thanh niên này.
Phỏng chừng là vừa rồi thừa dịp Or thất thần chui ra ăn vụng, đột nhiên thấy bác sĩ bị bắt cóc không kịp lau miệng đã xông lên. Điển hình cho việc ăn vụng quên chùi mép lại không có tự giác...
Bất quá ông anh bảo tiêu lại bình tĩnh quên điểm ấy: "Thứ lỗi, cố chủ của tôi hy vọng cậu đi theo chúng tôi. Vì thời gian khá gấp, thế nên không kịp nói rõ, đã gây ra hiểu lầm, tôi rất xin lỗi."
"..." Có cần làm như bắt cóc vậy không?! Đánh một trận không phải càng lãng phí thời gian hơn à?!
Lạc Tái thầm oán.
Nhưng trên thực tế nếu không phải nhà cậu nuôi một con chó dữ Địa Ngục, phỏng chừng hiện tại cậu đã ngồi trên xe saloon đua tới điểm đích rồi.......
Đây là một tòa biệt thự có phong cách đậm chất Âu Châu, không dùng đại lượng tài liệu công nghiệp hoá, trái lại là dùng giàn khung gỗ rất có tính truyền thống, xây lên từ những vật liệu thiên nhiên tuyệt đối vững chắc như gạch, đá, bất kể là tạo hình hay trang hoàng đều khiến người cảm nhận được cái vị tao nhã cổ xưa.
Phía trước biệt thự có một hoa viên cực lớn, trên thảm cỏ xanh là từng khóm hồng Nhật và hồng Trung Quốc tươi đẹp, chòi nghỉ mát màu trắng giữa hoa viên cũng dùng hoa hồng màu hồng phấn và hoa chấm bi cẩn thận tô điểm, lụa trắng nửa trong suốt và mềm mại làm mành, lay động theo gió, hơi thở lãng mạn tràn ngập xung quanh, quả thật như một địa điểm hoàn mỹ cho buổi hôn lễ mộng ảo theo phong cách cổ tích vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!