Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
032 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi hai: Husky ở nhà trọ
Khi buổi hội thảo kéo dài bảy ngày dần sắp kết thúc, một ngày nọ Lạc Tái nhận được lời mời của Figuer.
Vị học giả trẻ tuổi hiếu khách đại khái còn thấy hổ thẹn khi mình vì đầu đề mà ném vị khách đến từ Âu Châu xa xôi này sang một bên, không thể dẫn bọn họ dạo một vòng quanh Sydney, cảm nhận hơi thở văn hóa nghệ thuật, vì thế anh nghĩ tới việc mời Lạc Tái tới nhà mình dùng bữa tối.
Người nhà Figuer ở miền Nam Australia, khi tới Sydney học anh thuê một nhà trọ ở gần đại học. Lạc Tái là dựa theo địa chỉ tìm tới, vị trí của nhà trọ cũng không khó tìm.
Làm một người Trung Quốc điển hình, bất kể tới nhà người nước nào làm khách, cậu cũng mang hai nải chuối tiêu ── hai tay không trống trơn, nói sao cũng thấy ngại lắm. Suy xét nhiều lần, cậu chợt nhớ Figuer từng nhắc tới nhà trọ của anh có nuôi chó cưng, cùng học bác sĩ thú y, tặng thức ăn cho chó hẳn tương đối thực tế, vì thế sau khi hỏi rõ thú cưng trong nhà Figuer dùng thức ăn của hiệu nào, Lạc Tái hùng hồn mua 10kg thức ăn đóng túi trong siêu thị.
Thế nên, hiện tại thanh niên anh tuấn mặc áo lông đen theo sau cậu đang bày ra vẻ mặt siêu cấp khó chịu khiêng một cái túi thức ăn cho chó rất không phối hợp.
Trên thực tế từ lúc lựa thức ăn ở siêu thị sắc mặt của cậu ấy đã không dễ chịu rồi. Vì cái gì phải mua cho lũ chó chưa từng gặp mặt ấy một túi lớn như vậy?! Còn là khẩu vị xếp thứ hai trên bảng xếp hạng cậu thích nữa chứ ── vị thịt bò và sữa! Mà mua cho cậu lại là xương gặm vị cà rốt?! Đáng ghét! Cà rốt cái búa ấy! Ông không phải thỏ!! Ông quả nhiên nên ném túi thức ăn này xuống đất, xé ra tìm cho mình một bữa no nê cái đã!
Lũ chó cưng ở nhà trọ chưa từng gặp mặt ấy, Trùm chó Địa Ngục này chịu chừa cho bọn bây chút đầu thừa đuôi thẹo để gặm là may mắn rồi! Ha ha ha!!
Đương nhiên, tình hình thực tế là thanh niên vẫn ngoan ngoãn khiêng túi thức ăn, miệng ngậm xương gặm vị cà rốt, nhẫn nại mùi thịt bò câu dẫn, thành thật đi theo bác sĩ.
"Welcome!"
Học giả nhiệt tình mở cửa chính, người trẻ tuổi cởi bỏ áo blouse trắng mặc vào bộ đồ ở nhà, hoàn toàn không hề có cảm giác của một học giả thú y.
"Chào, Figuer!" Lạc Tái mỉm cười chào hỏi người chủ hiếu khách của Australia.
Thanh niên phía sau hục hặc liếc mắt, có chút không cam lòng, răng nhai "Cọt kẹt" một hồi, ráng chiếu quy củ chào hỏi đối phương: "Good evening."
"Chậc! Lạc, cậu tốt quá!" Chú ý thấy túi thức ăn Thrus khiêng, Figuer hớn hở tỏ vẻ cảm ơn, cũng nhìn vào nhà gọi: "Arlanda! Churnai! Tối nay thêm cơm nhé!"
"Uông uông!!" "Uông ô──"
Trong nhà vang lên tiếng chó sủa đáp lại, nghe rất vui vẻ.
"Anh nuôi... không chỉ một con à?" Lạc Tái hơi giật mình, nhà trọ này hiển nhiên là nhà trọ chuyên cho các học sinh độc thân ngoại lai lâm thời thuê, không rộng lắm, Figuer dĩ nhiên nuôi hai con chó, mà còn tiếng gọi rất có lực vang ấy tuyên bố rõ chúng không phải loài chó cỡ nhỏ!
"Đừng khách khí, mau vào ngồi đi!" Figuer tránh đường, mời bọn họ vào nhà, "Nhưng nhớ cẩn thận đấy, Arlanda và Churnai là Husky, ha hả, cậu biết mà."
Nói chuyện với đồng hành quả nhiên là thoải mái, Lạc Tái hiểu mà không nói cười gật đầu, Husky a...
Mặc dù là một trong ba loài chó không có tính công kích trên thế giới, nhưng lòng hiếu kỳ và sức sống quá độ khiến chúng rất hiếu động, như một đứa trẻ không ngừng hiếu kỳ với bất cứ sự vật gì vậy, có lẽ trong máu của Husky vẫn còn ẩn chứa sự bạo lực cực đoan tới từ sói Bắc Cực, khi nó chơi đùa tuyệt đối có sức phá hoại kinh người, tục xưng... "Chủ nhiệm ngành đập phá".
Mà còn chúng ôm nhiệt tình vô cùng với người lạ, quả thật là nhiệt tình đến mức phát điên, tuyệt đối là thằng ngốc dù trộm vào nhà cũng vui vẻ giúp một tay.
Bất quá hai vị "chủ nhiệm" hôm nay hình như dịu ngoan hơn trước không ít, từ khi khách vào nhà, đã cúp đuôi lui vào góc, nếu như chỗ đó không phải là bê tông làm từ cốt sắt trộn với xi
-măng, chúng phỏng chừng còn tính đào ra một cái hố để trốn nữa đấy.
Lạc Tái thấy kỳ quái, cậu là bác sĩ thú y, đương nhiên theo thói quen đi tới kiểm tra, dù sao Husky không hoạt bát, độ quý hiếm hầu như là Tạng ngao vẫy đuôi với người lạ.
Hiển nhiên cậu lo lắng quá mức, sở trường của Figuer tuy rằng là về các loại bệnh vi khuẩn mang tính truyền nhiễm, nhưng chăm sóc thú cưng trong nhà vẫn là rất hợp cách, hai con Husky này bắp thịt no đủ, cốt cách khỏe mạnh, bộ lông rậm rập đen trắng giao nhau cực kỳ trơn nhẵn, vẻ mặt khốc soái lại đặc biệt rất chọc người thích, bác sĩ kiểm tra răng của chúng, phát hiện tuổi của chúng hình như chênh lệch khá lớn.
Một con răng đã không quá tốt hẳn được chín đến mười tuổi rồi, mà một con rất trẻ tuổi khác đại khái chỉ chừng hai tuổi, cho dù luôn bày ra vẻ sợ hãi co rúm rút mình sau lưng một con khác, nhưng đôi mắt phía sau vành mắt lông đen ấy vẫn rất tặc hiếu kỳ quan sát Lạc Tái.
Thậm chí Figuer đang nấu ăn trong bếp cũng cảm thấy không khí trong nhà hôm nay không quá bình thường, anh rất hiểu lũ cún nhà mình, độ nhiệt tình của chúng đã dọa chạy không ít học sinh tới tìm anh, phải biết khi hai con chó cỡ lớn bề ngoài không khác gì sói Siberia song song bổ nhào lên người bạn, chạy trối chết là đường lựa chọn duy nhất!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!