Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
048 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi tám: Chàng dâu hải báo nhà người chú
"Năm mới tốt đẹp, dì! Chúc dì thanh xuân mãi giữ, nụ cười không phai, năm nay sẽ đẹp hơn năm ngoái!"
Nghiêng đầu kẹp lấy ống nghe điện thoại, thanh niên mỉm cười dùng thứ tiếng địa phương của miền Nam tuy rằng có tí trúc trắc nhưng xem như rành rọt nói chuyện, tay trái ôm một cái tô inox tay phải cầm máy đánh trứng nhanh nhẹn quấy chỗ lòng trứng gà trong tô.
Tiếng cười sang sảng vang ra từ ống nghe, hiển nhiên câu chúc năm mới này của thanh niên ngoại quốc lấy lòng người dì cách cậu gần nửa Địa Cầu.
"Bác sĩ? Anh ấy chưa dậy... Vâng, cháu đang làm bánh ngọt. À, vì cháu biết hôm nay là tết Âm Lịch của Trung Quốc, nhưng lại không rõ lắm tập tục của quê hương bác sĩ, thế nên mới tính làm theo những gì cháu biết, ở quê hương cháu năm mới sẽ được ăn bánh ngọt, trong bánh có giấu một đồng bạc, người ăn được nó cả năm sẽ may mắn!"
Đối phương lại nói gì, chọc cho Or bật cười: "Thì ra Trung Quốc cũng có tập tục ăn tiền xu cầu vận! ... A? Thì ra bác sĩ chưa lần nào ăn được? Cháu cảm thấy kỳ thực nó cũng là một loại vận hiếm có! Ha hả... Nhưng năm nay bác sĩ nhất định sẽ có vận tiền tài, vì chỗ bánh đều là của anh ấy."
"A ha──" Vừa ngáp vừa xoa mắt xuống gác lửng bác sĩ thấy Or đang đứng nghe điện thoại ở hành lang, "Điện thoại của ai vậy?"
Chưa chờ Or nói cho cậu biết, đầu bên kia của điện thoại hiển nhiên đã biết Lạc Tái dậy rồi.
"... Vâng, tạm biệt dì! Bác sĩ, điện thoại của anh này."
"Há... Chào, đây là phòng khám thú y Noah, có thể giúp được gì?..." Còn đang buồn ngủ Lạc Tái nháy mắt bật tỉnh đứng nghiêm chỉnh như cái thời tiểu học ngủ nướng bị mẹ rống cái gọi dậy, "A! Mẹ à?! Năm mới tốt lành, con không có lười, mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ! ... Gói hàng? Con nhận được rồi... Biết, biết, hôm nay con sẽ sang nhà chú Đông chúc Tết!..."
Or bên kia thừa dịp bác sĩ còn đang lải nhải chuyện nhà với mẹ, trộn xong hỗn hợp sữa bơ, phần lực cổ tay cậu rất đủ, đã đánh cho hỗn hợp trứng gà sữa bột mì màu vàng nhạt này nổi lên rất nhiều bọt khí nhỏ, nó sẽ làm mùi vị của bánh xốp và ngon miệng hơn.
Đổ hỗn hợp vào khuôn tròn, cái khuôn đơn giản không mấy đa dạng, đại khái làm ra sẽ chỉ là một cái bánh ngọt bình thường.
Thanh niên lấy một cái túi vải nhỏ trong túi quần ra, móc một đồng bạc thoạt nhìn rất mới.
Đồng bạc không có đường văn tinh xảo được máy móc hiện đại hoá đánh bóng như đồng tiền hiện đại, hoa văn phía trên không phức tạp, chỉ là hình đầu của một vị thần Hy Lạp, nhưng không phải hình đầu của Zeus hoặc Apollo thường thấy trên tiền Hy Lạp... Ánh mắt của hình đầu này ẩn ẩn lóe lên sự lạnh lẽo âm u thâm thúy, đó là Minh Thần ── Hades!
Ánh nắng chiếu vào đồng bạc xinh đẹp, hào quang phản xạ trên lớp bạc, lòe lòe rực rỡ.
Or mỉm cười cúi đầu, nhích lại gần đồng bạc an tĩnh nằm trong tay cậu, cánh môi ôn nhu hôn nhẹ nhàng lướt qua lớp bạc, giọng rất khẽ mang theo sự khàn khàn như cào xước, nó là lời thì thầm của ác ma mà không một nhân loại nào có thể nghe hiểu: [ Chúc anh may mắn, bác sĩ. ] Kế đồng bạc này nhẹ nhàng chìm vào trong cái bánh.
Cũng bởi bánh xốp làm quá thơm bác sĩ vội vã cầm lấy cắn, cộng thêm Or vào bếp bưng sữa nóng ra không kịp nhắc nhở, khiến cho vận may đầu tiên đời này Lạc Tái lấy được bằng cách cắn mạnh vào đồng tiền bạc cứng rắn, suýt nữa gãy cả răng.
Đương nhiên, cậu vẫn vui vẻ nhận lấy đồng bạc may mắn ấy.
Đây chính là quà mừng năm mới cún ngoan nhà cậu tặng cho cậu, trọng điểm không phải đồng bạc, mà là tâm ý của cún, càng quan trọng hơn là, ăn được đồng tiền may mắn, đại biểu cho vận đỏ năm nay đã bắt đầu!
Sờ gò má tê tái, Lạc Tái và Or phụ trách đeo ba lô ngồi lên chuyến xe bus lái tới thị trấn ở bờ biển phía Tây, đi thăm Ngụy Đông lão tiên sinh sống ở đó.
Ông Ngụy Đông là chiến hữu cũ của cha Lạc Tái, sống tại một thị trấn nhỏ gần đây ở nước ngoài, xem như là bậc cha chú của bác sĩ. Đã sống ở nước ngoài một thời gian dài, Lạc Tái năm nay cũng như năm ngoái, được ông Lạc dặn dò, ôm hàng tết chuyển phát nhanh sang chúc Tết. Hàng Tết trong ba lô là lạp xưởng, thịt khô mẹ cậu phơi, không phải thứ đáng giá gì, nhưng phần tâm ý vượt qua trùng dương này tuyệt đối còn nặng hơn cả nghìn vàng.
Xe bus chậm rãi lái vào thị trấn nhỏ cạnh bờ biển.
Đây là một thị trấn chỉ dựa vào bước chân đã có thể đi hết, vì ở cạnh bờ biển hẻo lánh, thế nên không có những con phố ngựa xe như nước, cũng không có kiến trúc hiện đại cao tầng, có lẽ mùa đông không phải mùa du lịch, nhưng đi trên đường ven biển yên tĩnh, nghe tiếng sóng vỗ rì rầm, lại có thể gọi người thả lỏng tâm hồn.
Tết Âm Lịch không có ảnh hưởng gì với thị trấn cạnh bờ biển này, vì người Hoa ở đây không nhiều, tự nhiên không giăng đèn kết hoa náo nhiệt như phố người Hoa ở những thành phố lớn.
Những dãy nhà đón biển xây lên hứng lấy từng cơn gió biển phà vào, Lạc Tái quen lối tới trước một ngôi nhà, con chó Ngao lông đen vạm vỡ như hùng sư trong sân lập tức bật dậy.
Lạc Tái tự nhiên không dám liều, phải biết chó Ngao là loài chó có ý thức địa bàn cực mạnh, Tạng ngao thuần chủng càng là chứa đầy dã tính nguyên thủy, cho dù là người quen của chủ nhân, cũng không đại biểu con chó Ngao thủ vệ này sẽ cho phép cậu tùy tiện bước vào lãnh địa của nó.
Thanh niên phụ trách đeo gói hàng lướt qua bác sĩ tới bên hàng rào, đặt tay lên một thanh rào ngang, nhìn con chó Ngao thân mật cười: "Hê, người anh em, đã lâu không gặp rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!