Chương 17: Ngựa Đực Biết Bay

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ

(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

047 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi bảy: Ngựa đực* biết bay

Trên những con đường đá hai bên, mùi cà phê thoảng ra từ những căn tiệm cổ kính. Do thời tiết rét lạnh, mấy tiệm lộ thiên vỉa hè không náo nhiệt như mùa hạ, nhưng khoảng không gian bật hệ thống sưởi trong tiệm vẫn có không ít khách tới gọi một ly cà phê thơm lừng tinh tế nhấp nháp, cái thói quen ngồi trong tiệm cà phê hoàn cảnh ưu nhã, ở khoảnh khắc định trước nào đó cầm tờ báo uống một ngụm cà phê thơm lừng này hầu như đã được gìn giữ suốt mấy thế kỷ.

Thậm chí có một số người đam mê cà phê cả đời chỉ tới một tiệm cà phê, ngồi một vị trí, gọi một loại cà phê, nó là cảnh sắc đặc biệt chỉ thuộc về thị trấn Âu Châu. Mà ở một góc nhỏ trong bức hoạ cuộn tròn có nét đẹp mông lung phảng phất như tranh này, Lạc Tái rất có tự giác của một diễn viên phụ ngồi bên một cái bàn cà phê hình tròn bằng gỗ, hiển nhiên bác sĩ không hề có tự giác hòa nhập vào cảnh, cậu bày ra khuôn mặt như đau răng nhìn menu cà phê và giá cả.

Đừng tưởng rằng ở khi bác sĩ Lạc đeo kính, không lên tiếng rất có hơi thở của thanh niên văn nghệ, nhưng trên thực tế bác sĩ không có bất cứ tế bào nghệ thuật gì.

Trước đây cậu từng có một lần nhập gia tùy tục mời một cô bạn học xinh đẹp tới tiệm cà phê, nhưng lúc đó cậu chẳng hiểu gì về cà phê cả, mà còn dưới tiền đề kiêm chức không có quá nhiều tiền, cậu chọn một loại cà phê tương đối rẻ trên menu ── Espresso (cà phê ép), so với Latté, Caramel Macchiato, Cappuccino hoặc Mocaccino gì ấy, rẻ hơn rất nhiều, mà còn dù sao cũng là cà phê cậu nghĩ hẳn không kém xa.

Nhưng chờ khi bồi bàn bưng cà phê lên, cậu hoàn toàn choáng váng. Cả một chén lớn, chỉ có một dúm lót đáy, hoàn toàn là khác biệt về chất khi so với ly cà phê đầy tràn phía trên còn có váng sữa nồng đậm, rải một ít bột quế thơm lừng của cô bạn học!

Vì không mất mặt, cậu đành phải một hơi nốc cạn ly cà phê đậm đặc tinh hoa gấp hai lần cà phê bình thường này, quả thật y như là thuốc Đông y để lâu không uống vậy... Khó uống muốn chết!! Cô bạn học không biết suy nghĩ của cậu còn khen ngợi thưởng thức siêu nhiên ấy, cứ việc lần hẹn hò này ở một mức độ nào đó mà nói là tốt đẹp, nhưng Lạc Tái tuyệt đối là đã uống sợ.

Lần này nếu không phải có một tấm vé dùng cà phê miễn phí khách hàng tặng, cậu tuyệt đối sẽ không tiêu mấy bảng Anh để đi nếm thử một ly cà phê đắng nghét, có tác dụng kích thích hệ thống trung khu thần kinh, trái tim và hệ hô hấp. Đương nhiên, ngoại trừ miễn phí ra, quan trọng hơn là tiệm này cho phép thú cưng vào, không cần bắt chúng ngồi đợi chủ nhân uống xong một ly cà phê giữa gió lạnh bên ngoài.

Có lẽ chủ nhân đôi lúc sẽ có suy nghĩ muốn chia xẻ cuộc sống với thú cưng nhà mình, không nhất định phải xa xỉ, chỉ là một suy nghĩ như muốn để cún con ở nhà có thể cảm nhận được sự vui vẻ với món đồ mình thấy là tốt.

Thanh niên ngồi đối diện cậu thờ ơ lật mấy tờ giới thiệu, ánh nắng xuyên qua bức vách thủy tinh trong suốt trút xuống khuôn mặt nghiêng của cậu ấy, chiếc áo len cao cổ màu đen bọc lấy cơ thể vạm vỡ sặc mùi nam tính, ngã người tựa ra sau, tỏa ra hơi thở lười biếng mà lại ngổ ngược, như một vị vương tử bước ra từ chuyện cổ tích ưu nhã ngồi đó.

Không ít khách trong tiệm lén nhìn hai vị khách khí thế rất là khác xa này.

"Thrus, tôi gọi cho cậu một ly nước trái cây được không?"

Cái gì?! Nước trái cây? Muffin? Cho cậu là con nít à?

Chó hai đầu Địa Ngục khó chịu: "Tôi muốn uống cà phê."

Lạc Tái quả quyết bác bỏ yêu cầu này: "Không được, đồ ăn hoặc thức uống có chứa teobromin, caffeine, theophylline như chocolate, cà phê, trà sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể của chó, rất có thể dẫn tới trúng độc, cũng ảnh hưởng trái tim và hệ thần kinh! Uống nước trái cây sẽ tốt hơn, gọi thêm cho cậu hai phần muffin vừa ra lò nhé?"

Một số món ăn có lẽ đối với nhân loại mà nói là ngon miệng, nhưng đối với thú cưng có kết cấu sinh thái hoàn toàn khác hẳn mà nói, lại không nhất định là tốt, thậm chí có thể là độc dược mạn tính.

Thân là chủ nhân, chống lại ánh mắt xin ăn của thú cưng cũng là một sự tu hành cực kỳ tất yếu!

Thrus không cho là đúng, cà phê tính cái gì, trước đây món canh mụ già quái vật biến thái nhà cậu mỗi đêm làm đều là dùng nọc của Hydra làm gia vị. Thế nhưng chưa từng có ai đối xử bình thường với bọn họ như bác sĩ, lo lắng bọn họ sẽ cảm lạnh, lo lắng bọn họ sẽ có ký sinh trùng, lo lắng bọn họ ăn bậy thân thể sẽ khó chịu... Tuy rằng đối với chó hai đầu Địa Ngục mà nói, kỳ thực hoàn toàn không có tất yếu, nhưng cảm giác được quan tâm này, cực kỳ tuyệt vời.

"Được rồi." Thrus khựng lại, đôi mắt như là lơ đãng liếc tới quầy, đè thấp giọng dùng âm lượng người khác không nghe được chỉ có bác sĩ nghe được nói, "... Tôi muốn vị dâu tây."

"A?"

Lạc Tái có chút giật mình ngẩng đầu nhìn thanh niên vẻ mặt siêu ngầu, đối phương đã rất đại gia dời tầm mắt, phảng phất người vừa rồi nói muốn vị dâu tây căn bản không phải mình.

"Thưa anh, xin hỏi anh muốn gọi gì?"

Nghe bồi bàn hỏi Lạc Tái hồi hồn, vội vã lấy tấm vé miễn phí ra: "Phiền cậu, tôi muốn gọi một ly Cappuccino, một ly nước trái cây, còn có hai phần muffin dâu tây."

"Vâng, xin anh chờ một lát."

Bồi bàn rất nhanh bưng món bọn họ gọi lên, nhưng anh ta ra vẻ chưa hỏi rõ yêu cầu của khách, vì thế chỉ có thể căn cứ kinh nghiệm và hiểu biết của mình, đặt nước trái cây và muffin dâu tây trước mặt Lạc Tái, Cappuccino thì ở chỗ thanh niên siêu ngầu.

Chờ bồi bàn đi rồi, Thrus nhìn hai phần muffin dâu tây trước mặt, duỗi tay, kéo lại, cầm nĩa, rất ư là tự nhiên không hề thấy có gì không đúng xiên một miếng muffin dâu tây mà ăn, kế lại cầm ly nước trái cây tổng hợp... Không thể phủ nhận, cho dù là cầm một ly nước trái cây màu hồng phấn kỳ quái, miệng ngậm một cái ống hút bị bẻ hình, ăn muffin vị dâu tây màu anh đào, người thanh niên vểnh đôi chân dài ngồi tựa trên ghế này vẫn có thể khiến người không nhìn những phụ kiện cổ quái trên tay cậu ấy, mà bị khí chất đường hoàng cực có cá tính riêng hấp dẫn.

"Không ngờ Orthrus cũng có ngày ngoan ngoãn nghe lời như thế, thật là thần kỳ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!