Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
046 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi sáu: Buổi chăm sóc định kỳ cho khách hàng thân thiết
"Cọt kẹt ── két ── cọt kẹt ── két ──"
Cầu tháng chật hẹp và cũ kỹ phát ra tiếng ken két khiến người đau răng, căn nhà trọ này có lẽ ở sáu mươi năm trước từng rất mới mà còn rất được cư dân ở trấn nhỏ hoan nghênh, nhưng những năm tháng ấy dần trôi qua, người thuê tới rồi đi như nước, nhà trọ từ từ già nua, các cánh cửa, móc sắt ở cửa sổ đều đã rỉ sét, có cái còn vì khó mở mà bị niêm phong, tường trở nên gồ ghề vì bị đóng vào rất nhiều cái lỗ, nước sơn cũng không che giấu được, chủ nhà thậm chí không muốn xài tiền để tân trang nó.
Nhà trọ ở nội thành mới của trấn đều là mới xây không lâu, ai không thích được ở những căn nhà xinh đẹp này chứ? Nhà trọ cũ kỹ còn bốc lên mùi lâu năm kỳ quái như vậy, đã không còn được ai hoan nghênh.
Nhưng vì tiền thuê rẻ, vẫn có chút người nghèo bằng lòng ở đây.
Khi bước lên cầu thang Lạc Tái chẳng những không có bất cứ sự bực bội gì, trái lại còn rất có cảm giác hoài niệm, gia đình cậu trước đây cũng ở một ngôi nhà ngang cũ kỹ như thế, nó đã được xem như là không tồi trong số những ngôi nhà đơn vị của cha cậu phân cho, gần đó còn có cả đống nhà cũ nát hơn tuổi thọ cao hơn nó.
Thanh niên theo sau càng là không có bất cứ oán giận gì, vì tại nhà cậu ấy, chỗ ở của lũ ghoul tuyệt đối không phải cũ nát có thể hình dung.
Chỉ là, cậu ấy khá nghi hoặc: "Bác sĩ, anh xác định là ở đây à?"
Lạc Tái nhìn địa chỉ trên tay, rất khẳng định: "Là ở đây... Ừ, phía trên viết phòng 701."
Nhưng chờ đến khi bọn họ bò lên lầu sáu, lại phát hiện không có cầu thang đi lên nữa.
"..."
Or nhịn cười quay đầu lại lén che miệng.
May mắn là, đúng lúc này một con mèo lông ngắn Anh màu đen di chuyển cái thân hình ú nu độn thịt nghênh ngang đi qua hành lang lầu sáu.
"Cayce bệ hạ!"
Lạc Tái lập tức nhận ra mèo Cayce bệ hạ.
"Meo?──" Cái thân hình ú nu ấy dừng bước, tính quay đầu, nhưng phần thịt dày ở cổ khiến động tác này hơi khó, vì thế nó bất đắc dĩ phải quay cả người lại, ánh mắt màu xanh lá trong rơi lên người bác sĩ Lạc và thanh niên chó hai đầu Địa Ngục hình người, kinh ngạc mở miệng: "Là các cậu à? Tới đây làm gì? Trẫm hình như không có phát ra lời mời gì."
Làn điệu England tiêu chuẩn, ngạo mạn cao quý, như một vị quốc vương đứng giữa hoàng cung kim bích huy hoàng, thấy bất mãn khi bắt gặp hai vị khách không mời mà đến chưa được thông truyền đã tự ý xông vào.
Or híp mắt lại, lộ ra một tia giận dữ.
Mà Lạc Tái lại không cảm thấy có gì sai, cậu sớm đã hiểu rõ cái tính thần bí khó lường lại khó có thể nắm chắc của loài mèo.
Vốn có đầy lòng cảnh giác với người lạ, khi bệnh càng là tệ hại hơn, bị sờ tới sờ lui, còn bị nhéo mông đo nhiệt độ nhéo cổ chích thuốc vân vân quả thật là chọc cho mèo căng thẳng táo bạo hơn. Cho bạn mấy vết quào chảy máu đã là nhẹ, bị cắn là chuyện không thể tránh khỏi, vì thế nhiều khi một số đồng sự làm việc chung với Lạc Tái ăn xong một trận công kích tương đối dữ tợn của mèo, hoặc là viết rõ tình huống vào bệnh lịch rồi sử dùng thủ đoạn mạnh mẽ đè nó lại, hoặc là áp dụng hành vi tiêu cực, cần rút máu không rút, cần đo nhiệt độ cũng lười đo, trực tiếp kê đơn dựa theo tình huống chủ nhân kể, đỡ cho bị quào một phát.
Đương nhiên cũng có bác sĩ thú y hạng nặng vũ trang ra trận như Lạc Tái, biết rõ nếu bất cẩn tuyệt đối sẽ thấy máu nhưng nên làm thế nào vẫn là làm thế ấy, đụng phải thú cưng vì bị thương nghiêm trọng hoặc triệu chứng bệnh đáng sợ thậm chí chủ nhân cũng không dám tới gần, lúc này cho dù nội tậm bác sĩ cũng có nỗi sợ bị cắn nhưng vẫn phải kiên trì không hề qua loa khám và chữa.
Đáng tiếc mặc dù cậu luôn cố gắng trấn an thú cưng bị bệnh, cũng tận lực thân mật tiếp xúc với nó, nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoài ý muốn, cậu từng bị một con mèo Angola dữ cực cắn chặt tay không chịu nhả ra, chủ nhân của nó trấn an cũng không được, mèo còn chưa xem bệnh, cậu suýt nữa đã bị đưa đi cấp cứu trước...
"Chúng thần là tới tìm Jerry làm một buổi chăm sóc tình huống khang phục của thú cưng bị bệnh."
Lời giải thích của Lạc Tái khiến lỗ tai con mèo ú dựng lên, nó nhạy bén quan sát hai người trước mắt, kế chậm rì rì run rẩy lớp lông bóng loáng trơn nhẵn của mình, nhẹ nhàng lắc đuôi: "Hử? Trẫm không nhớ mình có mắc bệnh gì..."
Cho dù có lấy mặt mũi quốc vương của ngài, ngài cũng sẽ không thừa nhận?!
Tuy rằng rất muốn nói thế, nhưng nếu cậu dám làm ra việc khiến quốc vương bệ hạ mất mặt như vậy, nói không chừng ngày mai phòng khám của cậu sẽ biến thành ổ chuột lớn nhất trấn!
"Khụ khụ, nó chỉ là một buổi chăm sóc định kỳ mà thôi. Chủ yếu là nhằm vào những khách hàng thân thiết, mở một cuộc điều tra tình huống khỏe mạnh trong thời gian gần đây đối với bọn họ và thú cưng của bọn họ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!