Chương 15: Hộ Nuôi Bò Chuyên Nghiệp

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ

(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

045 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi lăm: Hộ nuôi bò chuyên nghiệp

Trên con đường quốc lộ thông ra vùng ngoại ô, một chiếc xe vận tải đang chạy.

Trong xe, Lạc Tái ngồi ở ghế phó bị sâu ngủ tấn công, lung lay kiên trì một hồi, cuối cùng ngã đầu lên vai thanh niên ngồi dựa bên cửa sổ.

Thanh niên đi cùng đang nâng cằm vẻ mặt bực bội nhìn phong cảnh rập khuôn bên ngoài. Bỗng nhiên cảm giác được bờ vai xệ xuống, nghiêng đầu đã thấy một khuôn mặt ngủ đến bình yên mắt kính sắp trượt khỏi mũi, hoàn toàn bỏ ngoài tai hoàn cảnh xung quanh, kỳ thực chỉ cần cậu nhếch vai một cái, là có thể đẩy đầu của vị bác sĩ chưa được sự cho phép đã tự ý lấy bờ vai của cậu làm gối đầu này ra.

Nhưng cậu không làm thế, trái lại còn ngồi vững lại, thả nhẹ tiếng hít thở.

Lạc Tái nhận lời tới khám cho một nông trường, vì địa điểm khá xa, cậu tính ngồi taxi, nhưng chủ nông trường là một người nhiệt tình, phái riêng một chiếc xe tới đón bọn họ, vừa có thể tiết kiệm tiền, vừa tránh được tình huống lạc đường.

Xe vận tải men theo đường quốc lộ lái tới vùng núi ở phía Bắc, lái chừng hơn ba giờ.

Một cú nảy lên khá là kịch liệt, Lạc Tái bị va tỉnh, cảm giác được khóe miệng mình có chút ẩm ướt, mắt kính cũng suýt rơi xuống, cậu vội vã ngồi dậy, lau khóe miệng, xấu hổ cười với Thrus ngắm cả hành trình cậu ngủ.

Cậu nhóc lái xe của nông trường trái lại rất hoạt bát, thấy Lạc Tái đã dậy, còn cười ha hả nói: "Kìa, tôi nói này bác sĩ, anh cũng ngủ say thật đấy!"

Lạc Tái xấu hổ gãi cằm, hết cách rồi, hôm qua cậu vừa làm một cuộc phẫu thuật cắt bỏ ruột hoại tử và nối lại ruột cho một con chó Dachshund sáu tuần tuổi, bất hạnh mắc phải bệnh chảy máu rốn kèm theo hoại tử ruột. Nhưng phẫu thuật thành công không có nghĩ là mọi chuyện đã xong, giai đoạn chăm sóc sau khi mổ cũng rất quan trọng, phải biết phẫu thuật ngoại khoa cho chó cỡ nhỏ khác với động vật cỡ lớn, khả năng và phạm vi hoạt động của chúng rất nhiều, nếu không chăm sóc thỏa đáng, rất có thể sẽ gây ra nhiễm trùng hoặc khiến miệng vết thương thời gian dài không thể khép lại được, mang đến cho thú cưng những cơn đau quằn quại.

Thông thường việc chăm sóc sau khi mổ, ví dụ như vệ sinh miệng vết thương vân vân trên nguyên tắc là do trợ lý của bác sĩ làm, nhưng kinh doanh phòng khám nhỏ như Lạc Tái đương nhiên là không có thừa tiền trả lương cho trợ lý, thế nên thân là bác sĩ cậu phải cả đêm không ngủ chăm sóc cho con chó vừa phẫu thuật xong này, mãi đến sáng nay vị chủ nhân lo lắng của nó tới dẫn nó đi.

Vốn đang định ngủ một hai giờ, nhưng vị chủ nhân ấy vẫn giữ chặt lấy cậu hỏi han, còn dùng giấy bút ghi lại chi tiết, bác sĩ Lạc biết đối phương cẩn thận như vậy là vì quan tâm thú cưng, nên cậu cũng rất có kiên trì nói rõ những điểm cần chú ý sau khi dẫn về nhà, tỷ như nghĩ cách để cún có thể tĩnh dưỡng và bớt hiếu động, cam đoan mức độ vệ sinh và khô ráo cho miệng vết thương vân vân, chờ tiễn chủ nhân và thú cưng đi rồi, cậu vừa vặn nghe được tiếng kèn xe vận tải tới đón ngoài cửa.

"Or nói chờ anh dậy rồi đưa cho anh." Thrus nhét một cái túi nhỏ vào tay Lạc Tái, "Anh ấy nói anh sẽ đói."

Lạc Tái cầm lấy mở ra, bên trong là một cái bánh ngô nướng vừa lớn vừa xốp, phần bụng hơi phồng lên, diện tích chừng trái banh, thoạt nhìn khá đơn giản và thô ráp không giống những tác phẩm hoàn mỹ ở tiệm bánh mì, hẳn là Or tự làm, đại khái lo lắng đường xa nên dặn Thrus cầm theo chờ bác sĩ nếu đói thì có thể dùng để lót dạ.

"Cảm ơn!" Lạc Tái lấy cái bánh mì khổng lồ ấy ra, mùi ngũ cốc thơm ngọt khiến người trong nháy mắt sinh ra cơn thèm ăn, cậu đang tính cắn một cái, nhưng ở khi há miệng lại liếc thấy chó cưng hình người bên cạnh đang nhìn chằm chằm cái bánh trong tay cậu...

Đó là ánh mắt xin ăn tuyệt sát theo kiểu tuy rằng anh không cho tôi tôi cũng không chơi xấu đòi hỏi, nhưng bên trong vẫn rõ ràng lấp đầy khát vọng muốn lắm muốn lắm muốn lắm, khiến bạn cảm thấy không chia chút đồ ăn cho nó là một tội ác lớn cỡ nào.

Nếu Thrus không phải dùng hình người, phỏng chừng hiện tại là một con chó Dobermann thẳng mình ngồi xổm bên chân nhìn chằm chằm cái bánh mì trong tay chủ nhân, đuôi nhỏ lắc lư.

Cứ việc biết nếu cún con vừa xin đã đút cho nó, sẽ cổ vũ thói quen xấu này, khiến nó bị béo phì, nhưng... Xét thấy Lạc Tái thân là một người bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc cực kỳ nghiêm trọng, cậu hoàn toàn không có do dự bẻ cái bánh mì khổng lồ ấy ra làm hai: "Thrus, bánh mì lớn quá, tôi ăn không hết, cậu ăn giúp tôi phân nửa được không?"

"Thật phiền phức."

Thrus ghét bỏ khịt mũi, nhưng lại không hề oán giận mà cầm lấy, đồng thời ở khi Lạc Tái còn đang gặm phần rìa của bánh mì đã giải quyết xong nửa cái bánh thuộc về mình.

Xe vận tải cuối cùng lái vào một nông trường, đỗ ở bãi đất trống.

Cậu nhóc tài xế nhảy xuống trước, nhìn thấy một công nhân đang xúc cỏ, bèn hỏi ông ta: "Hể! Spence! Ông chủ đâu? Tôi dẫn bác sĩ tới rồi nè!"

Công nhân ngẩng đầu lên nhìn, lau mồ hôi, rồi trả lời: "Ông ấy vừa đi lái xe cho bú rồi."

"Hai anh theo tôi!" Cậu nhóc tài xế chỉ về phía sắp phải đi, rồi lội bộ qua đó.

Đi theo cậu nhóc tài xế Lạc Tái rút thời gian thưởng thức hoàn cảnh xung quanh, đây là một nông trường cực kỳ lớn, mà còn vì để có thể chăn thả hợp lý mà dựng lên hàng rào, phân chia thành từng khu cung cấp cho bò nuôi vào ăn, dù sao mặt đất cũng có sinh mệnh, cho dù nó nguyện ý bị đoạt, nhưng cũng cần thời gian nghỉ ngơi và bảo dưỡng thích hợp.

Trên bãi cỏ có một bầy bò sữa lông trắng vằn đen khỏe mạnh đang nhàn nhã và thong dong tản bộ.

Năng suất lao động của ngành chăn nuôi ở thời đại cơ giới hoá cao độ này khá cao, thế nên nông trường tuy rất lớn, lại không cần thuê quá nhiều công nhân, ngoại trừ cậu nhóc tài xế và công nhân xúc cỏ vừa rồi, một đường đi tới bọn họ chưa từng thấy người thứ ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!