Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
043 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi ba: Triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại
Hòm thư lại bị một đống tờ rơi miễn phí nhét đầy, Lạc Tái vừa moi ra vừa thở dài, sao người phát tờ rơi luôn có thể như có mặt ở khắp mọi nơi tìm được cái chỗ khuất trong góc này của cậu mà nhét vào vậy, nếu khách hàng dẫn thú cưng tới xem bệnh cũng có thể như thế thì tốt biết bao...
Không yên lòng lật lật, bác sĩ Lạc bỗng nhiên phát hiện một tờ rơi in ấn không mấy tinh xảo còn có tí vội vàng trong đó, ánh mắt nhất thời bật sáng.
"Muốn đi xem triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại không, Or?"
Kích động vọt vào nhà, Lạc Tái vẫy tờ rơi "Triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại Trung Quốc ── mở cửa miễn phí nhân dịp năm mới" trong tay, phía trên còn dùng kim bấm đính kèm hai tấm vé vào cửa có mã vạch.
Lạc Tái không phải tuýp thanh niên văn nghệ gì, nhưng nhiều năm học và làm việc ở nơi đất khách quê người, cậu chỉ cần có thể tiếp xúc được với văn hóa của tổ quốc mình, dù chỉ là xem thôi cũng như có cảm giác trở về mạnh mẽ, như là tìm được cội nguồn vậy.
Thanh niên bưng trứng chiên lạp xưởng và sữa nóng đi ra từ bếp có chút thô lỗ ném cái đĩa lên bàn, ra vẻ khó chịu: "Đây là bữa sáng. Or đi ngủ rồi."
Lạc Tái nghẹn họng, nếu là Or phỏng chừng còn có hứng thú với triển lãm văn hóa nghệ thuật, mà Thrus thì không dễ nói, thỉnh thoảng cậu có nhìn thấy một cái đầu của chó hai đầu Dobermann ngồi trên sô pha ngáy ngủ mà một cái đầu thì chuyên tâm đọc sách lâu lâu dùng chân lật sang trang, đương nhiên, về phần nhìn thấy là cái đầu nào cậu không quá để ý.
Một mình đi xem triển lãm nghệ thuật, có cảm tưởng gì cũng không thể giao lưu, chán lắm, Lạc Tái gãi mái tóc rối bời: "Hể, vậy thôi, kỳ thực không xem cũng không sao, dù sao hồi còn tiểu học mấy dịp chơi xuân chơi thu tôi đã tham quan viện bảo tàng rồi, hoạt động đoàn ở thời trung học cũng là tham quan viện nó, không có gì mới mẻ cả..."
Thrus thấy Lạc Tái tuy vẫn cười híp mắt, nhưng cặp kính đã không che giấu được thất vọng bên trong đôi mắt.
"Or đi thì được tôi thì không sao?! Đưa cái vé đây!" Giật lấy tờ rơi đính kèm vé vào cửa, nhìn địa chỉ, là viện bảo tàng nghệ thuật mới mở trong thành phố, kế đẩy bữa sáng trên bàn tới trước mặt Lạc Tái, "Mau ăn đi, ăn xong rồi đi!"
"Cậu đi với tôi à?" Bác sĩ kinh ngạc, "Sẽ không thấy chán chứ? Đó là triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại đấy!"
"Xấc! Cái ghế gỗ ở nhà tôi đều có thể ngược dòng đến thời đại Bạc!"
"..." Lẽ nào là thời đại Bạc trong thần thoại Hy Lạp? Nó là năm 1674 trước công nguyên đấy! Một cái ghế gỗ có tuổi thọ hơn ba nghìn sáu trăm năm! Chẳng lẽ thời đại Bạc trong truyền thuyết đã phát minh ra chất bảo quản rồi à!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải không có khả năng, dù sao vị trí nhà của Or và Thrus tương đối đặc biệt, ở Địa Ngục phỏng chừng không có điều kiện sinh tồn cho mối, sâu đục, đại khái nấm mục gỗ cũng không có khả năng.
Nhưng trong nhà có văn vật, không đại biểu bản thân có hứng thú với văn hóa nghệ thuật!
Thrus rất dỗi khi thấy ánh mắt hoài nghi của bác sĩ, kiêu ngạo mà vén hai tay lên trước ngực: "Nếu tôi và Or đã cùng một thân thể, thứ Or biết sao tôi có thể không biết chứ?"
Bên ngoài viện bảo tàng nghệ thuật là cả một dãy người vào tham quan dài ngoẵng.
Bữa trưa miễn phí ai không thích? Mặc dù không nhất định thấy hứng thú với những thứ bên trong, nhưng cũng có không ít dân thành thị tự xưng là có cảm xúc nghệ thuật tới tham quan.
Mà giữa dãy người này, có một thanh niên rất bắt mắt.
Cậu ấy không ăn mặc sặc sỡ, chỉ là áo da ôm eo màu đen cộng thêm quần jean màu gỉ sét, nhưng cái gam màu lạnh giữa mùa đông một màu này, lại trở thành một tấm phông nền đẹp mang tính bó sát trên người cậu ấy, làm thân hình vốn đã rất giống người mẫu này càng thêm phóng túng hoàn mỹ, ánh mắt ngổ ngược hung tợn như hoàn toàn không để tất cả để vào mắt, cho dù đứng giữa đoàn người, vẫn có một cảm giác không hợp bầy.
"Thưa anh, buổi triển lãm cấm ăn uống."
Một người bảo vệ da đen khôi ngô cường tráng cản lại Thrus và Lạc Tái tính đưa vé rồi sải chân bước vào buổi triển lãm.
Lạc Tái vô lực đỡ trán, cậu không nên có mong chờ với Thrus... Ai sẽ mua một một túi bỏng lớn và hai ly Coca
-Cola vào triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại chứ?
"Sao vậy? Muốn quậy à?!" Bị cản lại Thrus nháy mắt bão nổi.
Người bảo vệ da đen liếc nhìn Thrus từ khí chất hoàn toàn nói rõ là thanh niên xấu, lười giải thích nhiều với đối phương, chỉ vào tấm bảng hướng dẫn bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!