Chương 11: Phòng Dịch Cho Bò

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ

(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

041 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi mốt: Phòng dịch cho bò

Lạc Tái nhẹ nhàng đè lại một con cún Sa Bì đen chừng mười ngày tuổi, lưu loát chích cho nó một mũi, động tác của cậu rất thành thạo, khi con cún đang ngọ nguậy nức nở với chủ nhân vì bị bác sĩ thú y xa lạ kiểm tra thân thể, ngón cái và ngón trỏ của bên tay trái của cậu đã nắm lấy phần da lỏng ngay chỗ cơ delta tại phần vai ở chi trước của nó, đâm mũi kim vào chỗ nếp nhăn.

Mà chủ nhân của nó ── một cô bé đang rưng rưng nước mắt nhìn con cún Sa Bì, như người bị chích là chính cô bé vậy, cô bé siết chặt tay cha mình: "Vì sao, vì sao phải chích cho Nini? Nó luôn ngoan ngoãn ở nhà, cũng không bị bệnh gì..."

Quên nói con cún tên "Nini" này kỳ thực là con đực, Lạc Tái rất có thể hiểu sự khẩn trương thân là chủ nhân dành cho cún của mình, cũng không thấy mất hứng khi nghe khách hỏi han.

Chích xong rồi rút kim ra lại sử dụng miếng bông dính cồn i

-ốt tiêu độc, cậu ôm con cún khỏi bàn khám, để vào tay cô bé, rồi ngồi xổm xuống, lấy độ cao ngang bằng với cô bé nghiêm túc trả lời đối phương: "Cũng không phải là cún không ra ngoài sẽ không bị bệnh. Cún con vừa đến nhà mới thân thể kỳ thực rất yếu ớt, có một số bệnh độc càng có thể là nó vừa chào đời đã mang theo từ bụng mẹ.

Vừa rồi chú chích cho Nini là huyết thanh tăng cường sức đề kháng, trong vòng bảy ngày đừng dẫn nó ra ngoài, cũng tạm thời đừng tắm, cún và chủ nhân tận lực đừng tiếp xúc với mấy con chó bên ngoài, trong khoảng thời gian này, nếu Nini có bất cứ triệu chứng khó chịu gì, ví dụ như sốt, chảy nước mũi, ho hoặc tiêu chảy, phải lập tức dẫn nó tới khám. Năm mươi ngày sau khi nó sinh, lại dẫn nó tới chích một liều vắc

-xin phòng bệnh. Nhớ chưa?"

Đối với một đứa con nít chỉ năm sáu tuổi mà nói, lời của cậu hơi khó hiểu, nhưng cô bé này lại có thể cảm nhận được chú bác sĩ thú y đeo kính, mặc áo blouse trắng trước mặt không xem mình là một đứa con nít không biết gì cả như những người lớn khác, mà là trịnh trọng giao trách nhiệm chăm sóc cún con cho cô bé, dạy cô bé nên làm thế nào, cũng tin tưởng cô bé có thể gánh vác được trách nhiệm của một vị chủ nhân nhỏ hợp cách.

Một phần ý thức trách nhiệm nặng trịch như chú cún Sa Bì ôm trong lòng, lại khiến cô bé trỗi lên lòng tin: "Dạ! Cháu nhớ rồi! Cháu sẽ chăm sóc cho Nini! Năm mươi... Trừ đi mười... Bốn mươi! Bốn mươi ngày sau cháu sẽ dẫn nó tới chích vắc

-xin phòng bệnh!"

"Cháu học toán giỏi lắm!" Lạc Tái thoả mãn gật đầu, lại khom lưng đứng dậy, khi đi ngang qua con cún Sa Bì nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của nó cậu nhịn không được gãi cái mũi ướt át, "Tao nghĩ chủ nhân nhỏ của mày đã nhớ hết những điểm quan trọng rồi, vậy, bốn mươi ngày sau chúng ta gặp lại."

"Cảm ơn bác sĩ!"

"Leng keng──" Cô bé thận trọng ôm thú cưng của mình đi theo cha, có lẽ ngay vừa rồi, đứa bé vốn chỉ coi cún con như một món đồ chơi đã rõ ràng trách nhiệm mình nên có.

Tiễn khách đi rồi, Lạc Tái tiêu độc cho bàn khám, tuy rằng thú cưng tới phòng khám thú y Noah xem bệnh luôn ít ỏi như không có, nhưng bác sĩ vẫn tiến hành tiêu độc theo quy củ, chưa một lần bỏ sót. Trên thực tế một số phòng khám quy mô nhỏ không nhất định có thể tiêu độc triệt để, có vài thú cưng bị bệnh được thả chạy rông chủ nhân và bác sĩ cũng không có cách khống chế thích hợp.

Khi bận đến tối tăm mặt mày, bác sĩ thú y vội vàng khám bệnh, khám xong cho con này không kịp rửa tay đã khám tiếp cho con kia, điều này rất dễ nhiễm khuẩn hoặc nhiễm bệnh cho thú cưng vốn không bệnh.

Lạc Tái luôn rất coi trọng những chi tiết thoạt nhìn như không quan trọng ấy, trước đây khi làm ở bệnh viện thú y, những việc như khám xong rửa tay, rửa bàn khám, tiêu độc nhiệt kế công cộng có lúc hộ sĩ cũng sẽ lười làm, nhưng cậu lại làm cực kỳ cẩn thận, vì thế cậu còn bị đồng sự trong bệnh viện cho là một gã lập dị chấp nhất mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Bất quá như một số người dọn vệ sinh vậy, ban đầu chỉ là định dọn cái bàn bẩn loạn, nhưng lau một hồi đã thấy kỳ thực cũng nên dọn tủ, thế là hốt mớ sách trên giá xuống bày lại, làm xong lại nghĩ dù sao cũng đã làm không bằng lau luôn sàn nhà đi, lau sàn nhà xong dứt khoát lau luôn cả ngôi nhà vậy...

Vốn chỉ là làm sạch bàn khám thôi, nhưng căn cứ ý nghĩ dù sao cũng phải làm, vì thế bác sĩ từ mặt bàn làm đến chân bàn, từ chân bàn lại làm đến sàn nhà, chờ khi thanh niên đang định hỏi bác sĩ một vài việc bước vào phòng khám, đã nhìn thấy bác sĩ thú y gầy teo trẻ tuổi vừa vặn chu cái mông rất vểnh ra vẻ cũng rất co dãn lên, cẩn thận tiêu độc cho sàn nhà.

"Bác sĩ... cần giúp không?" Nửa câu sau hầu như dán bên tai Lạc Tái.

Đối với giống chó cỡ lớn hở ra là thích nằm sấp lên người chủ nhân làm nũng, nó tuyệt đối là dằn vặt ngọt ngào mà thống khổ, cỡ chừng bốn năm mươi kg như Dobermann Rottweiler thì miễn cưỡng còn có thể chịu được, đổi lại là Caucasus chín mươi kg, tuyệt đối có thể khiến người "răng rắc" nằm thẳng luôn.

May mắn là Or rất chú ý không đè toàn bộ trọng lượng xuống, chỉ là nửa đè lên lưng bác sĩ, như là rất hiếu kỳ bác sĩ đang làm gì.

Cún con nhu thuận lại có ý muốn giúp đỡ chủ nhân đáng yêu nhất, nhưng Lạc Tái vẫn cự tuyệt: "Không cần, tôi đang tiêu độc, mùi gay mũi lắm, cậu ra ngoài trước đi."

Thanh niên không cho là đúng nhếch miệng cười, cố ý hít mũi, ngửi mùi trong phòng: "Ừ, bác sĩ dùng thuốc sát trùng CH₃CO₃H à?"

"Ôi chao? Sao cậu biết?"

Or cọ cọ vai Lạc Tái: "Tôi là thú cưng nhà bác sĩ thú y mà!"

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!