Chương 10: Nữ Hoàng Bồ Câu

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ

(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

040 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi: Nữ hoàng Bồ Câu

Vì ở vĩ độ cao, vào đông ngày ngắn đêm dài, cộng thêm cách biển không xa, hơi ẩm trên biển thường sẽ gói cái thị trấn nhỏ cổ xưa này vào dòng sương ướt át. Những dãy nhà thiếu tu sửa ở thành phố cũ hầu như hoàn toàn biến mất giữa mùa đông thê lương, cô độc tịch mịch phảng phất như linh hồn của thị trấn nhỏ này.

Buổi sáng tinh mơ người ra đường không nhiều, cộng thêm hiện tại vẫn là ngày nghỉ năm mới, con đường đá vừa được chính phủ thị trấn quét dọn càng có vẻ tiêu điều.

Bất quá tiếng bước chân theo tiết tấu nhanh đã đánh nát sự yên tĩnh của buổi sáng này, một người trẻ tuổi đeo ba lô đang lấy tốc độ bình thường cậu không hề có chạy, mà lý do buộc cậu phải liều mạng như vậy hiển nhiên là vì con chó Dobermann vạm vỡ cắm đầu chạy trước mặt cậu.

Buổi sáng tinh mơ sương còn chưa khô đã dắt chó đi dạo, vị chủ nhân này quả thật là gương mẫu!

Nhưng...

Thấy thế nào cũng có chút lén lút, như rất sợ bị ai nhìn thấy vậy?

À, phải rồi, con chó Dobermann chạy trước mặt cậu có tới hai cái đầu lận!

Hầu như mọi loài chó đều thích môn vận động chạy, bản năng săn bắn ẩn sâu trong huyết thống khiến chúng thường sẽ ảo tưởng ra một con mồi chạy ở phía trước mà mình thì ra sức đuổi theo bắt lại, vận động với chủ nhân càng là hoạt động chúng yêu thích nhất, dù là chó Dobermann bề ngoài khốc soái cũng không ngoại lệ.

Nhìn con chó Dobermann hai đầu bình thường luôn hùng hổ doạ người rất có lực uy hiếp lúc này hoàn toàn không biết đã điên tới đâu, kéo ra hình chữ "Z" tung đầy bụi mù trên đường.

Chỉ đáng thương bác sĩ Lạc theo sau... Lạc Tái tự hỏi mình không phải kiểu đàn ông thích vận động, thời cấp hai hố cha chạy cự ly dài 1000m cậu chưa từng đạt tiêu chuẩn, chạy cự ly ngắn với đủ mọi khoảng cách càng là áp chót, đẩy tạ ném không xa, chạy vượt rào thì ngã, cộng thêm cận thị, quả thật là đối tượng giáo viên thể dục nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn cậu mặc dù thở hồng hộc lại không nhẫn tâm quát cún con đang vui vẻ dừng lại, thật không biết là cậu dắt chó, hay chó dắt cậu nữa...

Cuối cùng may mà một trong hai cái đầu có cái tương đối lý trí, ở khi Lạc Tái sắp ngỏm đã dừng lại trước một quảng trường nhỏ.

Đây là một quảng trường không lớn không nhỏ, giữa những dãy nhà dày đặc, trồng mấy cái cây, bình thường người tới không nhiều, thời tiết lạnh như giờ càng là không có ai.

"Sao... sao vậy?" Lạc Tái nói không nên lời.

Or không nói gì, cắn góc áo kéo cậu tới quảng trường, đẩy cậu ngồi xuống một băng ghế dài ở đó. Lạc Tái hiểu được, nhất thời cảm động không thôi.

Xem cún của cậu hiểu chuyện cỡ nào!

"Không quan hệ, tôi còn có thể chịu được!" Cho dù là chạy gãy chân cũng không sao!

... bác sĩ thú y nào đó đã hoàn toàn phát bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc.

Thấy Lạc Tái đầy mặt đỏ bừng hai chân run rẩy nhưng vẫn cố chống, Thrus lúc này mới phát giác mình chỉ lo vui vẻ suýt nữa kéo lê bác sĩ một đường càng là kiên quyết không đi nữa, củng cái đầu, đẩy bác sĩ đã đứng bất ổn ngồi xuống ghế, "Uông!!" Một tiếng gọi rất có tính uy hiếp ngăn cản bác sĩ đứng dậy.

Trên thực tế mông Lạc Tái vừa dính vào ghế đã không đứng lên nổi nữa, hai cái đùi nhũn ra như mì ống, đây là kết cục bi thảm của một chủ nhân bình thường không vận động mỗi ngày trạch trong nhà đột nhiên có một ngày tâm huyết dâng trào dắt chó đi dạo.

Nếu quyết định sẽ chơi ở quảng trường này một hồi, Lạc Tái vội vã mở ba lô ra: "Có muốn chơi đĩa ném không?" Lạc Tái lấy món đồ chơi cậu mong đợi có thể chơi với cún của mình từ lâu ra.

Đáng tiếc cún

-kun của cậu không thích, Thrus nhìn cái đĩa ấy phun ra tiếng phì phì trong mũi, nâng chân trước lên vỗ một cái, khinh thường tát bay cái đĩa dán giấy bóng ở rìa ấy đi, Or thì đỡ tí, bất quá vẫn có thể từ khuôn mặt khốc soái của Dobermann nhìn ra cái vẻ .

Bị chó yêu phỉ nhổ bác sĩ Lạc mất mác.

"Thú cưng của cậu thật là có cá tính!" Một giọng nam vang lên bên cạnh, khiến Lạc Tái giật thót tim.

Cậu vội vã quay lại, thấy một người đàn ông trung niên đại khái chừng bốn mươi tuổi cầm một túi giấy nhỏ, hiếu kỳ quan sát Or và Thrus. Ông ấy thoạt nhìn không giống người Âu Châu, thân hình khôi ngô, mặt dài, mũi quặp như mũi ưng, làn da từng gánh lấy cái nắng tàn khốc của sa mạc mang theo màu ngăm đen sáng bóng, mái tóc quăn đen, đôi mắt đen nhánh như màn đêm lấp lánh sáng ngời, mặc dù mặc trên người một bộ đồ giản dị, lại không tẩy được sự thiết huyết điêu luyện phảng phất ăn sâu trong xương máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!