Chương 9: Suy Nghĩ Viễn Vông

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Có một vấn đề.

Họ vốn định đi theo con đường để lên núi rồi qua phía bên kia sườn núi, cách xa nơi thảm sát càng xa càng tốt trước khi màn đêm buông xuống. Nhưng con đường không còn nữa.

Vào lúc nào đó trong một tháng đổ lại, hoặc có lẽ là chính tối hôm qua, một cơn sạt lở đã xảy ra, hoàn toàn hủy diệt con đường hẹp này và làm những đoạn khác không đi lại được. Sunny đứng ngay mép đường, nhìn xuống cái khe mà cơn sạt lở tạo ra.

Không nhìn ra tâm trạng của cậu nếu có ai quan sát khuôn mặt đó.

Giờ phải làm sao?

Giọng tên Trí thức bị cái áo lông hơi bịt lại. Theo sau hắn, Gian xảo giận dữ nhìn quanh. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Sunny

- một đối tượng thích hợp để hắn bộc lộ cảm xúc.

"Để tao nói phải làm gì! Muốn lên núi phải bỏ đồ thừa!"

Hắn liếc nhìn đôi giầy của Sunny rồi quay sang Anh hùng:

"Nghe này, thưa ngài. Thằng nhóc quá yếu. Nó sẽ khiến chúng ta chậm lại! Hơn nữa, nó quá kì quặc. Nhìn nó không khiến ngài rợn da gà hay sao?"

Người lính trẻ đáp lại bằng một ánh mắt khinh thường, nhưng Gian xảo vẫn chưa nói hết.

"Nhìn đi! Nhìn cách nó lườm tôi kìa! Thề với thần thánh, từ lúc nó tham gia đoàn xe, mọi thứ đều xấu đi thấy rõ. Có lẽ ông già nói đúng: thằng nhóc bị Thần Bóng Tối nguyền Rủa!"

Sunny kiềm không trợn mắt.

Đúng là cậu rất không may mắn: nhưng mà sự thật lại trái ngược với những chỉ trích của Gian xảo. Không phải tại cậu mà đoàn nô lệ gặp phải cảnh không may; trái lại, bởi vì đoàn nô lệ vốn dĩ phải chết hết nên cậu mới bị đưa đến nơi này.

Trí thức hắng giọng:

"Tôi chưa từng nói thế..."

"Sao cũng được! Chẳng phải nên loại bỏ nó đề phòng hờ sao? Nó cũng chẳng đi được bao xa nữa!"

Trí thức nhìn về phía Sunny với ánh mắt kì lạ. Có lẽ Sunny đa nghi, nhưng ánh mắt ông ta có chút lạnh lùng, tính toán. Cuối cùng, hắn ta lắc đầu.

"Đừng có hấp tấp như thế, anh bạn. Thằng bé có lẽ sẽ hữu ích về sau."

Nhưng...

Anh hùng cuối cùng cũng lên tiếng, chấm dứt tranh cãi của họ.

"Chúng ta sẽ không bỏ ai lại cả. Còn việc thằng bé chịu được bao lâu - tự lo cho bản thân mỗi người đi."

Gian xảo nghiến răng, nhưng rồi huơ tay.

"Được rồi. Vậy thì chúng ta phải làm gì đây?"

Bốn người họ nhìn về phía đoạn đường bị đứt đoạn, rồi nhìn về phía sườn núi, một vách đá dựng đứng bị cơn sạt lở tạo ra.

Sau một lúc yên lặng, Trí thức lên tiếng:

"Thật ra thì, ngày xưa, có một con đường dẫn lên đỉnh núi. Đôi khi được các người hành hương dùng. Sau đó, đế chế đã mở rộng vài đoạn của lối đi đó và xây một con đường đàng hoàng bên trên nó. Để đi qua sườn núi chứ không lên thẳng đỉnh."

Hắn ta ngước lên.

"Con đường cũ chắc vẫn ở đâu đó trên đầu chúng ta. Nếu có thể leo đến đó, chúng ta có lẽ sẽ có thể tìm được một đoạn đường không bị hư hại."

Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, chần chừ trước tình cảnh phải leo lên vách núi hiểm trở này. Đương nhiên là trừ Anh hùng, bình tĩnh như một vị thánh hiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!