Vào ngày đông chí, Sunny tỉnh dậy cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Cho dù cậu có cố xua đi sự mệt mỏi này như nào thì nó vẫn cứ ở đó. Cuối cùng cậu nằm yên trên giường một lát, dùng chăn quấn chặt bản thân.
Cậu đã quen với cảm giác buồn ngủ không kháng cự được này. Đây là hoàn cảnh mà cậu phải chịu vài ngày trước Ác Mộng Đầu Tiên. Cũng khá giống tình cảnh mà cậu đã trải nghiệm trên Ngọn Núi Đen, khi cậu đang dần chết cóng.
Nhớ đến bàn tay tử thần lạnh giá, Sunny không tự chủ run lên.
Đây là ngày cuối cùng trên Trái Đất của cậu... ít nhất là trong một khoảng thời gian. Khi đêm đến, Ma Pháp sẽ lại đưa cậu đi, lần này thử thách sẽ nằm ở thế giới Mộng Ảo bao la. Cậu sẽ phải đối mặt với những gì trong thế giới ma pháp tàn lụi?
Liệu vận may có ở bên cậu, hay lại sẽ là một thảm họa khác?
'Ưm'
Ngồi đoán mò chẳng có ích lợi gì cả. Cậu đã làm mọi thứ có thể để chuẩn bị cho chuyến đi không thể tránh được này. Cậu đã chăm chỉ học tập, rèn luyện cực khổ và giữ bí mật của mình an toàn.
Phân Loại của cậu tốt hơn hầu hết mọi người, và ý chí sinh tồn của cậu đã được rèn giũa ngay từ khi mới sinh ra ở ngoài thành phố và đã trở nên cứng cáp hơn nữa tại Ác Mộng Đầu Tiên.
Nói tóm lại, cậu đã sẵn sàng.
Thở ra một hơi, Sunny rời khỏi giường và đi đánh răng rửa mặt. Đây có thể là lần cuối cậu được tắm nước nóng thoải mái như vậy, nên cậu sẽ tận hưởng cảm giác này. Đây có thể là bữa sáng thịnh soạn cuối cùng trong thời gian dài...
Thật ra thì cậu lại không có khẩu vị.
Căng tin đầy những Người Ngủ, nhưng không ai nói gì cả. Mọi người đều không có tâm trạng và trầm tư không như thường lệ. Không có những tiếng cười đùa và ồn ào bàn tán
- chỉ có những Truyền Nhân là vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng mà, kể cả mấy người họ cũng giữ yên lặng.
Sunny nghĩ về lần trước khi cậu chuẩn bị tiến vào Ma Pháp, hơi chần chừ, cậu tiến về phía máy pha cà phê. Trong lúc ở Học Việc cậu đã phát hiện mọi người có thói quen cho thêm đường và sữa vào cà phê. Nên vào ngày đặc biệt hôm nay, cậu quyết định thử nó thêm lần nữa.
Dù sao thì có một truyền thống là một việc không tồi.
Vài phút sau, cậu đã ngồi gần cô gái mù, Cassia như mọi khi. Mặc dù bị bắt buộc ở gần nhau, họ vẫn chưa nói với nhau dù chỉ một lời, chỉ là hai người xa lạ bị hoàn cảnh ngoài điều khiển của họ bắt buộc ngồi gần nhau. Sunny cũng không cảm thấy có lý do gì hôm nay sẽ khác.
Nhưng mà, ngay khi Sunny vừa uống hớp cà phê đầu tiên, Cassia bỗng dưng quay đầu và nhìn chăm chú về phía cậu với đôi mắt xanh dương xinh đẹp.
Hơi bất ngờ, Sunny nhìn xung quanh, xem thử có ai khác đã thu hút sự chú ý của cô ta, và sau khi đảm bảo không có ai đứng sau lưng cậu cả, Sunny hỏi:
Ch -chuyện gì?
Cassia giữ im lặng, giống như chần chừ không biết có nên trả lời hay không, rỗi bỗng dưng lên tiếng:
"Chúc mừng sinh nhật."
'Gì?'
Sunny cau mày, cố hiểu ý cô ta muốn nói. Rồi một vệt bất ngờ hiện lên trên mặt cậu ta.
'Ồ đúng rồi. Hôm nay là sinh nhật mình.'
Cậu đã hoàn toàn quên mất. Hôm nay cậu sẽ mười bảy tuổi.
'Khoan đã... sao cô ta biết được chứ?'
Sunny nhìn về phía cô gái mù, mở miệng và quyết định thôi để cho sự việc cứ vậy trôi qua. Cô ta ghê rợn như nào ấy.
Ư... Cảm ơn.
Gật đầu, Cassia quay đi và có vẻ như không còn hứng thú để trò chuyện nữa.
Vậy thì tốt nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!