Chương 22: Góc Dành Cho Xác Chết

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Hài lòng với màn biểu diễn của bản thân, Sunny đi về phía góc phòng bị bỏ trống. Cậu có thể cảm nhận được từng ánh mắt trêu chọc, thương hại. Có vẻ như không ai muốn lại gần cậu cả. Cũng tốt: vì đằng nào cậu cũng chả muốn bị làm phiền.

Nhưng mà phản ứng có cần thái quá vậy không?

Làm như cậu bị bệnh truyền nhiễm ấy. Ờ thì Ma Pháp có tính là bệnh không nhỉ. Không hẳn là một căn bệnh với lại ai ở đây chẳng biết chứ.

Cuối cùng, cậu tách khỏi đám đông và đến góc phòng. Vì lý do gì đó, những Người Ngủ kia không muốn lại gần nơi này. Lúc này, chỉ có một cô gái yên lặng ngồi trên hàng ghế. Sunny nhìn về phía cô gái.

Cô gái im lặng nhìn tinh tế, đoan trang và rất xinh đẹp. Quần áo gọn gàng và trau chuốt. Không phải quá đắt tiền, nhưng rất vừa mắt. Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt xanh dương to và gương mặt hoàn mĩ, trông cô như một búp bê sứ.

Nhẹ nhàng nhưng làm người ta nín thở.

Nhưng mà có gì đó sai sai. Sunny cau mày, cố hiểu lý do cô gái khiến cậu khó chịu. Sau một lúc, cậu nhận ra ánh mắt cô ấy, trống rỗng, nhìn xa xôi về phía không rõ. Giống hệt Vua Ngọn Núi.

Giật mình, Sunny nhận ra cô gái bị mù.

Cậu mất vài giây để bản thân bình tĩnh lại.

'Đáng tiếc.'

Có chút đau lòng, cậu cẩn thận ngồi xuống ở đầu còn lại của hàng ghế.

Cô gái chắc không thể nào sống sót qua Ác Mộng Đầu Tiên nếu bị mù trước khi tiến vào Ma Pháp. Có nghĩa là cô bị mất thị giác vì Đánh giá.

Là Khiếm Khuyết của cô ta.

'Cứ tưởng Khiếm Khuyết của mình là đủ tệ rồi.'

Không cần biết Kĩ Năng Phân Loại mà cô gái mù này nhận được là gì, cái Khiếm Khuyết kia không khác gì một án tử hình. Một người mù không có cơ hội sinh tồn trong thế giới Mộng Ảo, ít nhất là một người mù chỉ với hồn tâm ngủ say. Theo một cách nhìn, cô gái đã chết rồi.

Một cái xác sống.

Cảm thấy khó chịu, Sunny dời ánh mắt khỏi cô, quan sát đám đông thay vào đó. Giờ cậu có thể hiểu được tại sao mọi người né cái góc này. Có một bầu không khí chết chóc vô hình, nhưng gần như cảm nhận được bao quanh cô gái.

Thường thì Người Ngủ sẽ không mê tín, nhưng bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi ở gần cô.

Nhận ra điểm này, Sunny bỗng dưng nhìn ra cách mà những người trẻ tuổi ở đây tụ tập. Theo bản năng, họ đều cố đứng gần những người với cảnh tượng tương đương.

Ở một phía đại sảnh, gần sân khấu nhất, có một hai nhóm nhỏ. Những người trong nhóm này đều khác biệt với những Người Ngủ khác ở đây. Họ tự tin, bình tĩnh và có vẻ lúc nào cũng sẵn sàng. Đây là những Truyền Nhân:

Họ đã rèn luyện cho Ma Pháp kể từ khi sinh ra, và họ cũng là những người có cơ hội sống sót cao nhất. Caster lại càng nổi bật trong số họ.

Đứng cạnh họ là một số lượng lớn hơn, những người trẻ tuổi ăn mặc đồ hiệu. Sôi nổi và kích động, và có tí xíu lo lắng. Đây là những đứa con ông cháu cha, sinh ra trong gia đình giàu có của các công dân hạng cao.

Vì gia đình khá giả, nên họ nhận được huấn luyện rất tốt từ các gia sư tại nhà

- thậm chí là trong số gia sư có thể có người Thức Tỉnh. Tỉ lệ sống sót của họ cũng không tệ.

Rồi phần lớn đám đông là những đứa trẻ từ gia đình trung lưu. Họ có lẽ sẽ không có gia sư Thức Tỉnh, nhưng họ đều có giáo dục không tồi. Chính phủ đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực để đưa những kiến thức và kĩ năng cần thiết vào chương trình học, để chuẩn bị cho những người về sau có khả năng trở thành Người Ngủ.

Vài người trong số họ có lẽ đã nhận được huấn luyện riêng biệt. Để sống sót, những người họ sẽ phải nỗ lực không ngừng, và mang theo chút may mắn. Nhưng không phải là không thể. Vì vậy, họ là những người căng thẳng và lo lắng.

Cuối cùng, nhóm Sunny và cô gái mù.

Những cái xác chết. Theo góc nhìn của mọi người trong sảnh, cơ hội sống sót của họ gần như là không.

'Hay nhỉ.'

Những Người Ngủ trẻ tuổi đã tự phân nhóm bản thân mà còn không nhận ra. Ngoại lệ duy nhất là cô gái tóc bạc, người đang đứng một mình, tách ra khỏi mọi người, có vẻ không quan tâm sự căng thẳng và lo lắng trong không khí. Cô nhắm mắt dựa tường, vẫn đang nghe nhạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!