Sunny đứng trước một cánh cổng khổng lồ màu đỏ, với vẻ bất khả xâm phạm của Học Viện Thức Tỉnh. Học viện, có thể nói là một thành phố trong lòng thành phố.
Được xây dựng như một pháo đài, với những bức tường cao được làm từ hợp kim cứng cỏi, những cái hào sâu thẳm và nhiều khẩu súng cỡ lớn đặt ở những vị trí chiến lược tạo thành một lớp bảo vệ chết chóc.
Thiết kế để không Sinh Vật Ác Mộng nào, thậm chí là những Titan khổng lồ, có thể xuyên phá hàng phòng thủ.
Một nơi huyền thoại.
Thật ra có rất nhiều những truyện tranh, phim truyền hình và tiểu thuyết nổi tiếng dùng nơi này làm bối cảnh. Những chuyến phiêu lưu, những đối thủ, và câu chuyện tình cảm của những anh hùng Thức Tỉnh trẻ tuổi là chủ đề không bao giờ hết nóng trong ngành giải trí hiện đại.
Sunny chưa bao giờ mơ đến bản thân sẽ trở thành một trong những người đó.
Đương nhiên, cách mà truyền thông miêu tả khác xa đời thực. Hơn nữa, cậu chỉ có bốn tuần ở đây trước khi lại phải tiến vào thế giới Mộng Ảo. Thậm chí nếu muốn, cậu cũng không đủ thì giờ để vướng vào những cốt truyện đó. Và chắc chắn là cậu không hề muốn dính dáng gì tới nó.
Cậu đã học cách sinh tồn, và một trong những gì cậu học là đừng lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ đó!
Những bông tuyết từ tốn rơi xuống mặt đất.
Trước cánh cổng Học Viện là một không khí yên ắng và lạnh giá. Ngoài Sunny, còn có một người khác, một Người Ngủ mới khác, nếu Sunny phải đoán.
Một cô gái tầm tuổi cậu, cao, gầy, với đôi mắt xám trong và biểu hiện xa lánh. Mái tóc bạc kì lạ được cắt ngắn, và chải sang hai bên. Giống như cậu, cô cũng đang mặc một bộ quần áo thể thao do đồn cảnh sát nào đó cung cấp, và không cầm theo đồ dùng tư nhân nào cả.
Trên đầu cô là một bộ tai nghe kiểu cũ. Cô bình tĩnh chờ đợi trong lúc nghe nhạc.
Cô gái tóc bạc có một kiểu thần thái. Giống như... cô không thuộc về thế giới này. Cô có vẻ tự tin và tự lập, nhưng có lẽ vì vậy nên có chút cô đơn.
Sunny không định bắt chuyện.
Ai biết được cái Khiếm Khuyết của cậu sẽ dẫn đến tình huống quỷ quái gì? Nên tốt nhất là cứ giữ yên lặng.
Cậu liếc qua cô gái rồi thở dài.
'Không biết Khiếm Khuyết của cô ta là gì?'
Cuối cùng, cánh cổng mở ra. Một tấm kim loại gia cố dầy đến nực cười từ từ hạ xuống, thành một cái cầu dài. Sunny nhìn thẳng với sự quyết tâm.
Những lời nói khi chia tay của Bậc Thầy Jet vang vọng trong đầu cậu.
Trên chuyến xe đến Học Viện, Sunny không nói nhiều, chỉ nhìn cảnh thành phố lướt qua cửa sổ phương tiện giao thông cá nhân của Jet.
Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trong một chiếc PTGTCN: đa số những người trong thành phố còn không dám mơ xa đến việc có bằng và mua một chiếc xe như vậy, ai nấy đều phải dùng phương tiện giao thông công cộng.
Cậu đã từng ngồi hàng ghế sau của xe cảnh sát một hai lần, nhưng trải nghiệm đó hoàn toàn không so sánh được.
Thầy Jet nhìn về phía cậu và nói:
Sunny quay đầu, chờ đợi.
"Thứ nhất: một khi đã ghi danh vào Học Viện, họ sẽ nêu ra việc tư vấn tâm lý một lần nữa. Cũng sẽ có một phần thưởng đáng giá cho việc chia sẻ những trải nghiệm của cậu trong Ác Mộng và cả những chi tiết về đánh giá cậu đạt được. Cậu sẽ có cơ hội nhận được mảnh hồn, thậm chí không chỉ một mảnh."
Cậu cau mày.
"Cô đang cố khuyên tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý?"
Jet lắc đầu.
"Không. Tôi khuyên cậu nên từ chối."
Ngạc nhiên, Sunny nhướng mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!