Chương 96: Ngoại truyện - Nhược xuân

(1)

Lần đầu tiên Đỗ Nhược gặp Cảnh Minh là khi cô mười bốn tuổi. Chú dì Cảnh là nhà tài trợ trường kỳ từ Bắc Kinh đến thăm cô.

Hôm đó, cô đã dọn dẹp từ trong ra ngoài căn nhà xập xệ nho nhỏ của mình, nhưng dù quét dọn thế nào thì lụp xụp vẫn là lụp xụp. Cô chạy vào núi hái một ít hoa lê về trang trí cho ngôi nhà. Thu dọn xong hết thảy, cô chờ đón họ dưới chân núi trong tâm trạng hồi hộp, dè dặt.

Chú Cảnh và dì Minh thân thiện, bình dị và gần gũi hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Họ quay đầu nhìn về phía ghế sau xe, gọi:

"Cảnh Minh, mau ra đây đi."

Lúc này, Đỗ Nhược mới phát hiện ra trong xe còn có một người nữa. Bóng dáng màu trắng áp gần đến cửa xe. Cửa đột ngột bật mở, Đỗ Nhược bị đụng nhẹ, lùi về sau một bước.

Cậu thiếu niên bước xuống, dáng vóc gầy gò, cao ráo thoáng chốc che đi ánh nắng mùa hè rực rỡ. Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn cậu, ngây ra như phỗng. Làn da cậu trắng như muốn hòa tan vào ánh sáng, môi đỏ, mắt trong veo lấp lánh, hệt như thiên sứ.

Đẹp quá đi mất!

Cậu liếc nhìn cô, hàng mày khẽ cau lại. Con nhóc miền núi vừa gầy vừa quê mùa, đương nhiên cậu khinh thường chẳng buồn ngó đến. Cảnh Minh khó chịu dời mắt đi, nhét chiếc điện thoại đang chơi game vào túi quần jeans, miễn cưỡng đi theo ba mẹ mình lên núi.

Người trong thôn đều tò mò dõi theo gia đình họ, trông người nào cũng đẹp như bước ra từ tranh vẽ. Trưởng thôn, phóng viên, nhân viên hộ tống và gia đình họ Cảnh đi ở phía trước. Đỗ Nhược đen đúa gầy còm bị tụt lại, yên lặng đi theo phía sau. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Minh.

Áo sơ mi của cậu trắng tinh, nắng soi vào như lung linh tỏa sáng. Cậu ấy cao thật, còn cao hơn cả người lớn trong làng cô nữa. Rõ ràng cùng tuổi, nhưng Đỗ Nhược còn thấp hơn cậu một cái đầu.

Cậu bất chợt quay đầu lại, bâng quơ nhìn tổ chim én trên tán cây nào đó, lộ ra góc mặt tuần tú ửng hồng. Bị nắng soi vào mắt, cậu đưa tay lên che đi, ngón tay thon dài ánh lên những tia nắng óng ả từ ánh mặt trời.

Đỗ Nhược im thin thít, tiếp tục cúi đầu đi theo sau, vô thức đưa tay xoa mặt mình. Chợt nhìn thấy tay mình đen như móng gà, cô vội vàng giấu ra sau, nhẹ nhàng chỉnh lại bộ đồ thêu hoa đã giặt đến bạc màu.

Lên đến nhà, chú dì Cảnh trò chuyện với mẹ cô, phóng viên ở bên cạnh kết hợp phỏng vấn, Đỗ Nhược cũng bị kéo vào.

Vất vả lắm mới có thời gian xả hơi, ánh mắt cô nhìn lướt một vòng gian nhà chính tối mờ. Mấy đứa bé đến hóng chuyện đầy cả phòng, nhưng không thấy Cảnh Minh đâu cả. Từ đầu đến cuối, cậu không hề vào nhà.

Mẹ Đỗ châm trà tiếp đãi mọi người, lại đưa cho Đỗ Nhược một tách, hỏi nhỏ:

"Cậu bé nhà họ Cảnh đâu?"

Đỗ Nhược bưng tách trà chạy đi tìm, Cảnh Minh đang ngồi trên bậc thềm ngoài cửa nghịch điện thoại. Mấy đứa trẻ đen thui trong thôn tò mò vây quanh, chỉ rướn cổ nhìn chứ không dám đến gần.

Đỗ Nhược chùi tay vào áo mình, đi đến khẽ mời: Cậu uống trà đi!

Ánh mắt cậu thiếu niên lướt từ trên xuống dưới Đỗ Nhược một lượt mới ngó đến chiếc tách sứ trên tay cô. Chiếc tách kia đã bị mẻ vài miếng nhỏ, Cảnh Minh chau mày, tiếp tục chơi điện thoại.

Đỗ Nhược ngượng ngùng rụt tay về, quay người đi vào nhà.

(2)

Không bao lâu, Đỗ Nhược nghe thấy tiếng mấy đứa trẻ ồn ào ngoài cửa, không nhịn được tò mò chạy ra xem. Cả nhóm đang tranh nhau một gói đồ gì đó đủ màu, cười hí hửng chạy đi.

Rốt cuộc Cảnh Minh đã được thanh tịnh, ngồi trên bậc thềm chơi điện thoại tiếp. Chỉ có cằm cậu cử động, hai bên má thỉnh thoảng phồng lên xẹp xuống, giống như đang ăn gì đó. Cô không dám đến gần, chỉ lén nhìn trộm thôi. Nhưng ánh dương chênh chếch đã in bóng cô lên trước mặt cậu.

Cậu thiếu niên nhanh chóng phát hiện ra, quay đầu nhìn cô bằng ánh mặt không hề thân thiện. Cô hoảng sợ, đang lúc không biết phải làm sao thì cậu bỗng chìa tay ra với cô: Đây!

Trong tay cậu là viên kẹo được bọc nilon trong suốt, căng tròn, vàng óng. Đỗ Nhược dè dặt nhận lấy, trên kẹo còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay cậu.

Cảm ơn. Cô khe khẽ nói.

Cậu không buồn phản ứng, tiếp tục chém giết soàn soạt trong game. Đỗ Nhược đứng lại chốc lát vẫn chưa chịu đi, rướn cổ hiếu kỳ nhìn chiếc điện thoại thông minh trong tay cậu. Màn hình muôn màu muôn sắc rực rỡ, thật thần kỳ!

Cảnh Minh phát hiện ra, ánh mắt liếc sang, thờ ơ nhìn cô.

Cô rụt cổ lại, lẩm bẩm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!