Chương 95: Kết

Ba năm sau. Năm 2027.

Ánh nắng rọi vào từ cửa sổ, phủ lên chiếc giường không một bóng người. Có tiếng nức nở nũng nịu của phụ nữ vọng ra qua khe cửa phòng thay quần áo, khe khẽ ngân nga. Bịch một tiếng, hình như có chiếc giá áo đổ xuống, sau một giây an tĩnh, bỗng rộ lên hai tiếng cười quấn quýt hòa vào nhau.

Tiếp theo lại nhanh chóng vang lên đủ mọi âm thanh thật khó diễn tả.

Khi tia nắng vàng rực chiếu rọi cả căn phòng, Cảnh Minh và Đỗ Nhược mới ra khỏi phòng thay quần áo, một người tinh thần phấn chấn, một người gò má hây hây.

Dưới lầu, Cá Con hơn hai tuổi ngồi trên thảm trải sàn phòng khách nghịch đồ chơi. Eva và Wall

-E quanh quẩn bên cậu bé, tò mò nghiêng đầu xem, thỉnh thoảng lại cất tiếng ô ô a a.

Bỗng Eva khua đôi tay nhỏ: Eo ôi, hỏng rồi!

Thím Lâm dọn bữa sáng lên bàn, vừa nhìn sang phòng khách liền hoảng sợ hô to. Máy bay điều khiển từ xa mà bà nội Minh Y mua cho Cảnh Cá Con vừa mang về tối qua đã bị cậu vé tháo rời từng mảnh, nằm rải rác trên mặt thảm.

Thím Lâm sợ cậu bé bỏ mảnh vụn vào miệng, cuống quýt chạy đến ôm Cá Con lên:

"Ôi, ông trời con của thím ơi, đồ chơi bà nội con mới mua, sao lại phá hỏng hết thế kia?"

Ưm ưm...! Cảnh Cá Con khó chịu cựa quậy người.

Lát sau, nghe thấy tiếng bước chân của Cảnh Minh đi xuống, cậu bé lập tức ngồi yên trên đất, che đi hiện trường tai họa bằng thân thể nhỏ bé của mình. Bàn tay trắng nõn, mũm mĩm còn lén đẩy xác chiếc máy bay ra sau mông, đôi mắt đen láy nhìn Cảnh Minh đầy cảnh giác.

Vóc dáng cậu quá nhỏ bé, Cảnh Minh chỉ nhìn thoáng qua đã thấy hiện trường thê thảm phía sau. Nhưng anh đi thẳng đến phòng ăn mà chẳng nói câu nào.

Đỗ Nhược ngồi xổm xuống, khẽ lừ mắt:

"Vua phá hoại, sao con nghịch vậy hả?"

Cảnh Cá Con phụng phịu nhào vào lòng mẹ, hôn Đỗ Nhược một cái rõ kêu: Mẹ...

Đỗ Nhược đành bó tay: Đi ăn sáng nào.

Cậu bé tung tăng chạy đến phòng ăn, vừa thấy Cảnh Minh thì bước chậm lại. Cảnh Cá Con để mẹ bế mình lên ghế dành cho trẻ con, ngoan ngoãn tự ăn sáng. Nếu không có mặt ba, nhất định cậu sẽ đòi mẹ đút.

Đỗ Nhược mỉm cười nhìn giọt sữa dính bên mép Cảnh Cá Con. Cậu bé giống Cảnh Minh như tạc, da trắng môi hồng, hàng mi cong vút, mắt đen láy sáng ngời. Mới có tí tuổi thôi mà khi bước ra đường, cậu đã lập tức thu hút vô số ánh nhìn.

Trong quả đầu dưa ấy chứa toàn những thứ trời ơi đất hỡi, lúc nào cũng hàng tá câu hỏi tại sao.

***

Cô mang thai Cá Con ở Tahiti. Năm ấy, họ và nhóm bạn vui chơi ở Tahiti hai, ba ngày, sau đó cả hai đến Bắc Âu hưởng tuần trăng mật riêng tư. Khi trở về, không biết do không quen ẩm thực nước ngoài hay sao mà Đỗ Nhược thấy không khỏe, ngày nào cũng đầy bụng, buồn nôn.

Cảnh Minh cho rằng bệnh dạ dày của cô tái phát, lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả, bác sĩ thông báo:

"Dạ dày không có vấn đề, là có thai thôi."

Cảnh Minh sửng sốt hồi lâu mới bật thốt:

"Ôi trời, lời mẹ nói linh thật."

Trên đường về nhà, Đỗ Nhược hỏi Cảnh Minh có nên báo với mẹ Minh Y không. Anh ngại họ làm phiền nên bảo cứ để yên tĩnh mấy ngày đã.

Sau khi về nhà, anh vẫn nhăn mày suy tư, không biết đang nghĩ gì. Bữa tối, đang ăn giữa chừng anh chợt nói:

"Anh đã nghĩ xong tên cho con rồi. Con trai thì đặt tên là Cảnh Lân, con gái là Cảnh Đinh."

Đỗ Nhược không hiểu cho lắm: Chữ nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!