Ba ngày sau, binh đoàn hùng hậu bao cả chiếc máy bay đến Tahiti.
Đỗ Nhược gặp lại Cảnh Ninh và Cảnh Trí, cả hai đều đã lên đại học. Năm đó, Cảnh Ninh thật sự thi đỗ trường trung học trực thuộc Đại học Nhân dân, hiện tại đang học ở trường đại học cũ của Đỗ Nhược và Cảnh Minh. Còn Cảnh Trí cũng thật sự không còn học piano nữa.
Về phần cô, nguyện vọng
"học hành tấn tới, làm việc siêng năng, sống thật vui vẻ" cũng thành hiện thực rồi.
Hai đứa vừa thấy cô đã ngọt ngào chào hỏi: Chị Đỗ Nhược!
Cảnh Minh cau mày: Gọi là gì?
Hai đứa lập tức đồng thanh đổi xưng hô: Chị ba!
Mặt Đỗ Nhược thoáng ửng đỏ. Đứa cháu ngày trước giành điều khiển với Cảnh Minh giờ cũng sắp mười tuổi rồi, xấu hổ không dám chào, núp sau lưng anh họ của Cảnh Minh không chịu ló mặt ra.
Mẹ và bà ngoại Đỗ Nhược tán gẫu rất vui với ông bà nội Cảnh Minh, tuy có chút khó khăn nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu đôi bên nói gì, cộng thêm khua tay múa chân diễn tả nên cũng coi như giao lưu vui vẻ.
Trong khoang máy bay, Hà Vọng bắt được cơ hội xỉa xói Cảnh Minh:
"Nói là cả nhóm đi du lịch thắt chặt tình cảm lại biến thành hôn lễ. Bắt bọn tôi hao phí sức lực làm phù rể cũng thôi đi, còn phải tiêu tốn tiền mừng cưới. Cậu tính toán khôn quá rồi đấy!"
Chu Thao bật cười:
"Cậu nói nhảm nhiều vậy làm gì, mau tìm bạn gái gỡ lại phần tiền này là được rồi."
Hà Vọng lắc đầu:
"Tôi khác mấy kẻ phàm phu tục tử như các cậu, người yêu tôi là khoa học."
Vạn Tử Ngang cường điệu:
"Ôi, tôi bị say máy bay rồi."
Hà Vọng tức tối đạp anh ta một cú.
***
Đáp xuống Tahiti, đến khách sạn, nhân viên phục vụ chờ ở cổng nhiệt tình cài hoa dành dành cho họ. Cài bên tai phải là còn độc thân, bên tai trái là đã kết hôn.
Đỗ Nhược cầm đóa hoa cài lên tai phải, Cảnh Minh xoay vai cô lừ mắt nhắc nhở.
"Em chỉ còn cài bên phải được một ngày thôi, ngày mai phải cài bên trái rồi."
Anh nhăn mày, tháo đóa hoa bên tai cô xuống, cài sang bên trái:
"Đăng ký kết hôn rồi, em là người đã có gia đình."
Đỗ Nhược nghẹn lời.
Phòng cưới là một căn phòng trên biển, khắp ngóc ngách đều rải đầy cánh hoa hồng tỏa hương ngào ngạt. Ba mặt là cửa kính sát đất với lối đi bằng sàn gỗ, phóng tầm mặt ra ngoài là trời xanh biển biếc, đẹp không sao tả xiết.
Nước biển trong veo vuốt ve bờ cát trắng, có vài chú cá nho nhỏ bơi lượn tung tăng. Vùng nước nông sóng lăn tăn xanh ngắt như bầu trời, chuyển sang màu sậm dần, lan rộng đến chân trời thăm thẳm.
Khí trời nóng bức, Đỗ Nhược bỏ hành lý xuống liền chui ngay vào phòng tắm. Đang tắm giữa chừng thì Cảnh Minh đi vào, ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên vành tai cô.
Lòng Đỗ Nhược râm ran, khẽ khàng: Chờ một chút...
"Không chờ nổi nữa... Suốt cả đường đi, anh đều nghĩ đến chuyện này." Anh cười thầm, đưa lưỡi đùa nghịch vành tai cô, hơi thở nóng rực phả xuống cổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!