Chương 9: (Vô Đề)

Đỗ Nhược vừa khóc vừa sợ, cô không muốn đi bộ về nhà vào lúc khuya lơ khuya lắc này đâu, lỡ gặp nguy hiểm thì sao? Đều tại tên khốn Cảnh Minh kia!

Một phút sau, lại có điện thoại gọi đến.

Lần này cô nhanh chóng lau nước mắt, hậm hực nhấn nút nghe máy.

Giọng nói lạnh lùng và cáu bẳn của Cảnh Minh vang lên:

"Cô điên à, dám cúp điện thoại của tôi!"

Cô phớt lờ không thèm tiếp lời. Bên kia đợi hồi lâu, có vẻ cậu cũng nghĩ đến vấn đề an toàn của cô bèn hạ giọng xác nhận: Đỗ Nhược Xuân?

Đỗ Nhược đoán được tâm tư của cậu, tức tối ngẫm nghĩ: Tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu ở đó mà ân hận đến chết đi!

Rồi cô bỗng nhận thấy kiểu uy hiếp trong im lặng này chẳng có tác dụng gì cả, vì cô đâu phải là gì của Cảnh Minh!

Cô tức giận gắt: Có chuyện gì?

Ở đầu kia, Cảnh Minh dịu giọng hỏi: Cô ở đâu?

Trên đường.

Đường nào?

Đường về nhà.

Cậu cũng đến cạn lời mất thôi, không biết cô đang giả ngốc hay là ngốc thật:

"Cô bật bản đồ lên xem hiện giờ cô đang ở đoạn nào đi."

"Tôi là dân nhà quê, không biết dùng."

Cảnh Minh nghẹn họng, vừa nghe giọng điệu kia đã biết cô cố ý chọc giận cậu đây mà. Mà cậu đâu phải dạng hiền lành, quát ầm lên:

"Nửa đêm còn lên cơn thần kinh à?"

"Tôi phải đi rồi, cúp máy đây."

Này, tôi...

Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì đầu kia đã kêu tút tút. Sau một giây yên lặng, bãi đỗ xe dưới tầng hầm vang lên tiếng chửi bậy của cậu.

Dọc đường về nhà, cậu mặt mày cau có, vừa lái xe chầm chậm vừa chú ý quan sát từng người đi bộ lề đường. Đáng thương cho chiếc xe đua sanh điệu của cậu phải chạy với tốc độ bốn mươi km/giờ, có lẽ mấy tài xế xe khác chạy qua còn tưởng đầu óc cậu có vấn đề.

Cứ thế băng qua hết hai con phố, cuối cùng cậu đã tìm thấy Đỗ Nhược. Cậu thầm rủa: Cô ta có biết chỗ này cách nhà xa lắm không?

Cô ta định đi bộ đến mãn kiếp chắc?

Cảnh Minh tạt xe vào làn trong, dừng bên cạnh cô, đợi vài giây vẫn thấy cô không có hành động gì bèn giục giã: Này, lên xe đi.

Đỗ Nhược vùng vằng đáp lại: Tôi không lên.

Cậu nhìn cô như người tâm thần:

"Đầu óc cô bị chập mạch rồi hả? Khuya rồi còn kiếm chuyện."

Tự biết mình không cãi nổi cậu nên cô đành tăng tốc bỏ đi. Cảnh Minh nghiến răng, thở phì phò, cố gắng kiềm chế cảm xúc, lái xe theo sát cô.

Cô lên xe đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!