Chương 49: (Vô Đề)

Cuối tháng Bảy vẫn đang độ giữa hè, trời tối khá muộn.

Tại phòng ăn tầng một, Đỗ Nhược ngồi xuống, trịnh trọng đưa thẻ ngân hàng cho dì Minh Y. Đầu tiên là cảm ơn chú dì những năm qua đã giúp đỡ, nhưng từ nửa năm trước, cô đã không dùng đến tiền trong thẻ này nữa rồi, sau này cũng có thể tự lo liệu cho bản thân.

Dì Minh Y quá đỗi ngạc nhiên:

"Con bé này! Bây giờ đang là lúc phải lo học hành, sao lại vội vàng đi làm thêm vậy hả?"

Đỗ Nhược giải thích:

"Không sao đâu ạ! Một tuần con chỉ làm gia sư có hai ngày thôi, cộng thêm tiền dành dụm đi làm lúc nghỉ Tết, lên năm hai có thể lấy được học bổng loại một, chừng hai mươi nghìn, thế là đủ cho sinh hoạt phí một năm rồi ạ!"

Lúc này, dì Minh Y mới yên tâm, nhìn chồng mình cười rạng rỡ:

"Bình thường Tiểu Nhược thật chịu khó, trường nhiều sinh viên xuất sắc như vậy vẫn có thể lấy được học bổng."

Cảnh Viễn Sơn tán đồng:

"Lúc đầu anh đã nói Tiểu Nhược vừa thông minh vừa chăm chỉ, cho dù ở hoàn cảnh mới cũng sẽ không thua kém người khác mà."

Ông lại quay đầu nhìn Cảnh Minh, cằn nhằn:

"Ai như thằng quỷ này, thi trượt lên trượt xuống."

Đỗ Nhược lúng túng, song Cảnh Minh thì điềm nhiên như không, nhàn nhã gặp thức ăn trong đĩa:

"Ba có thể đừng lần nào cũng nâng cô ấy lên và dìm con xuống, phá hỏng mối quan hệ của bọn con không?"

Cảnh Viễn Sơn nhíu mày:

"Ba nói sai chỗ nào? Không phải mày vừa thi trượt môn hay sao? Cảnh Minh nhếch miệng:"Ba là lão đại, ba nói gì cũng đúng cả.Ơ cái thằng này!

"Cảnh Viễn Sơn trừng mắt nhìn cậu, nghiêm mặt."Ba xem cuộc thi của các con ở Thâm Quyến rồi.

Khá lắm!Minh Y cười khẽ:Cái gì mà khá lắm, sướng lâng lâng cả người thì có. Ba đi công tác mà đêm nào cũng gọi điện thoại về khen với mẹ. cho đến tận hôm con về nhà đấy.

"Cảnh Minh cười khì gặp thức ăn, Đỗ Nhược cũng mỉm cười."Anh gọi điện thoại hỏi thăm em, thuận tiện nhắc đến nó thôi mà.

"Cảnh Viễn Sơn lúng túng hắng giọng:"Tiếp theo định làm gì?Qua hai ba tháng nữa có thể ra mắt xe hơi ạ!Vẫn không cho ba đầu tư sao?Đây là chuyện của con. Giai đoạn đầu dùng tiền của ba thì phải chia cổ phần cho ba à?

"Cảnh Viễn Sơn cười hà hà:"Được... Nói như vậy tức là tìm được nhà đầu tư rồi?Cảnh Minh gật đầu:Ngôn Nhược Ngu.

"Cảnh Viễn Sơn và Minh Y thoáng nhìn nhau:"Chuyện khi nào?Tuần trước.Sao không nghe con nói?Ba mẹ đâu có hỏi.

"Minh Y lừ mắt nhìn cậu. Cảnh Viễn Sơn tự hào:"Có thể được Ngôn lão coi trọng xem ra rất lợi hại rồi, không phải nhờ người cha này ra mặt giúp đỡ đánh bóng tên tuổi.

"Cảnh Minh tối tăm mặt mày. Minh Y và Đỗ Nhược tươi cười. Cảnh Viễn Sơn cảm khái:"Ngôn lão là người ôm hoài bão lớn, cả đời đều dốc toàn lực giúp đỡ cho những đội nhóm nghiên cứu phát triển ở lĩnh vực công nghệ cao trong nước, nâng cao sức cạnh tranh cho nước mình. Chỉ riêng điều này mà có rất nhiều doanh nghiệp hổ thẹn không làm được ấy.

Dự án ông ấy đầu tư chú trọng việc tạo dựng thương hiệu và có hướng phát triển lâu dài, không giống với những nhà đầu tư khác chỉ tập trung vào mục tiêu cấp bách là thu được lợi nhuận trong thời gian ngắn.Cho nên Prime là lựa chọn tốt nhất của ông ấy.

Sau khi cuộc thi ở Thâm Quyến kết thúc, con biết kiểu gì ông ấy cũng sẽ tìm đến mình.

"Cảnh Minh cười tự tin."Quả nhiên đoán đâu trúng đấy.Đừng vội đắc ý."

Cảnh Viễn Sơn nhắc nhở.

Cảnh Minh nhướng mày. Không khí trên bàn cơm vui vẻ thoải mái, Đỗ Nhược cũng thả lỏng, vô thức duỗi chân, không cẩn thận đụng phải chân Cảnh Minh. Cô hoảng hốt, cúi đầu lùa cơm. Cậu liếc sang cô, vờ như không có việc gì xảy ra.

Cảnh Minh ăn rất nhanh, thấy bát Đỗ Nhược vẫn còn, sợ để cô lại một mình lúng túng bèn nán lại, múc thêm bát canh từ từ uống, đợi cô cùng nhau rời khỏi bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!