Lúc Đỗ Nhược đi vào ký túc xá nam, cô quản lý không hề ngăn cản. Trong hành lang râm mát nồng nặc mùi hormone nam tính hanh hao khiến cô hơi bất an. Cô thở hắt, đi thẳng lên tầng ba trong ánh mắt lạ lùng của nhóm nam sinh đi đến.
Băng qua hành lang, nhìn thấy trong ký túc xá còn có bóng dáng nữ sinh khác nữa, họ đang cầm lấy đủ mọi tài liệu khoa tay múa chân, chuẩn bị đạo cụ cho đại hội thể dục thể thao sắp tới.
Cửa phòng 308 mở rộng, Lý Duy và mấy nam sinh cùng lớp ngồi dưới nền đất làm thủ công. Trên bàn bừa bộn thuốc màu, giấy vẽ, gậy, dây ruy
-băng và giấy kim tuyến.
Mấy nam sinh còn đang chê bai lẫn nhau:
"Hồng mà đi với xanh lá, xấu chết được."
"Cậu phối màu xấu bỏ mẹ. Hồng, cam, xanh lá, xanh lam, tím, cậu tưởng đây là gậy cầu vồng à."
Đỗ Nhược khẽ gõ cửa phòng:
"Mọi người đang cãi nhau gì thế?"
"Đến đúng lúc lắm, đây là gậy phép, cậu muốn hình dáng nó thế nào? Mẫu đều ở đây, cậu nói đi, bọn mình làm cho cậu."
"Chỉ sợ bọn mình thiết kế cậu không thích thôi."
"Thằng này muốn dán một đống miếng vàng trên đầu gậy, sến súa quá trời."
"Ông mới sến đấy, đấy gọi là tỏa sáng lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn."
Đám con trai lại nhao nhao. Đỗ Nhược lắng nghe ý kiến từng người, phát hiện mấy bạn nam thân yêu lớp cô bình thường đều thuộc dạng tay chân nhanh nhẹn, làm thiết kế thí nghiệm cũng rất cố chấp, trên phương diện thẩm mỹ gậy phép lại có chút mê muội, không phải là Thủy Thủ Mặt Trăng thì cũng là Ma Tiên Balala.
Nghĩ đến việc cuối cùng chính cô là người cầm cây gậy phép ấy diễu hành trên sân thể dục, người mất mặt cũng là mình, thế là lên tiếng:
"Thôi để tự mình làm, các cậu làm việc khác đi."
Cũng được.
Còn phải vẽ biển lớp, thiết kế áo thun nữa.
Đỗ Nhược ngồi xuống chọn kiểu mẫu. Mấy nam sinh vừa làm thủ công vừa tán dóc:
"Cảnh Minh, trận đấu hôm qua thế nào?"
Vào chung kết rồi.
"Xàm, bọn này cũng đoán được mà. Hỏi tình hình chiến đấu kìa."
"Hạ gục robot đối thủ trong vòng hai mươi giây."
Đù.
Cô tò mò hỏi Lý Duy:
"Gần đây Prime của các cậu tham gia thi đấu à?"
"Không, là cá nhân Cảnh Minh thôi."
Ồ. Không có gì để hỏi nữa.
Trong phòng đông người chật chội, không có chỗ ngồi, Lý Duy bảo:
"Đỗ Nhược, cậu qua phòng mình đi, thanh tịnh hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!