Trong phòng học yên tĩnh, thanh âm của Lâm Tư Tranh truyền ra.
"Thật vinh dự khi được chọn làm đại diện học sinh trò chuyện cùng các bạn học… Tớ muốn nói với tất cả những ai sắp bước vào năm hai cao trung".
Giọng của Lâm Tư Tranh mềm mại, khi phát qua loa vẫn mềm mại ngọt ngào.
Cô có thể nghe thấy Lâm Tư Tranh hơi lo lắng, cô cảm thấy có một chút đáng yêu trước mất mát của cô.
Hạ Đình cẩn thận lắng nghe.
Mọi người trong lớp 1-10 buộc phải lắng nghe với Hạ Đình.
"... Hãy học tập chăm chỉ và trở thành một người tốt hơn. Tớ tin các cậu là người tốt và giỏi nhất, miễn là các cậu học chăm chỉ."
...
Hạ Đình:? ? ?
Học sinh lớp 1-10 phát hiện ra khuôn mặt của Hạ Đình trở nên rất đen, giống như ai đó nợ cô hàng triệu đồng hoặc đã gây rắc rối cho cô vậy.
Có gì đó sai sao? Cả lớp rất khó hiểu nhưng không dám nói.
Lúc này Hạ Đình đang có tâm trạng phức tạp.
Cuối cùng cô cũng biết Lâm Tư Tranh đối với bản thân không có gì đặc biệt, nàng đối với mọi người là như vậy.
Nàng cũng nói nàng tin tất cả các học sinh đều là những người tốt nhất và giỏi nhất.
Lúc này Hạ Đình rất không cao hứng, cô nhận ra mình đã hiểu sai.
Đúng vậy, Lâm Tư Tranh có nhân cách tốt như vậy, vừa nhìn thấy cô ở trong bùn mà kéo lên là ý tốt, phải không?
Quả nhiên, ngay từ đầu cô không nên mong đợi ánh sáng này chỉ tồn tại cho riêng cô.
Hạ Đình đã ngủ cả buổi chiều, Lâm Yến nghĩ cô sẽ học, nhưng trước khi kết thúc tiết học cuối cùng, cô nói với đám người Lâm Yến "Đi chơi game."
Lâm Yến kêu thảm thiết, suýt chút nữa không ôm chặt lấy bắp đùi của Hạ Đình.
Tuyệt quá! Cuối cùng thượng đế đã trả lại cho cô một đại tỷ bình thường! Học cái rắm gì, đây mới là đại tỷ của cô!
***
Mấy ngày nay, Lâm Tư Tranh phát hiện Hạ Đình giống như có chút trốn tránh nàng.
Sau khi cô ở cổng trường hỏi nàng có ý thích gì với cô vào ngày hôm đó, Lâm Tư Tranh không thấy Hạ Đình xuất hiện ở trạm xe buýt vào buổi sáng nữa.
Rõ ràng là Hạ Đình có đến lớp, nàng lại thấy Hạ Đình ở cổng trường, còn chưa kịp cười thì cô đã bước nhanh đi.
Cậu ấy giận mình cái gì vậy?
Lâm Tư Tranh khó hiểu, bị Hạ Đình trốn tránh một hai lần, may mà nhìn thấy Hạ Đình đang đứng trước căn tin để lấy đồ ăn, mừng rỡ hét lên: "Hạ Đình!"
Khi Hạ Đình nghe thấy giọng Lâm Tư Tranh, cô trực tiếp ném cái đĩa xuống. Cô đi đến cửa hông ở một bên mà không nhìn lại.
Bộ dáng đó, có thể nói không khác gì chạy trốn.
Lâm Tư Tranh: "?"
Nếu Hạ Đình làm như vậy là do cô đang tức giận!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!