Chương 16: (Vô Đề)

Hạ Đình không do dự lao ra ngoài.

Sắc mặt Trần Dương xanh mét.

"Lão sư ..." Lâm Yến cảm thấy cần giúp Hạ Đình.

Trần Dương: "Có chuyện gì?"

Lâm Yến: "Lão sư đừng nóng giận, Hạ Đình chính là đi học."

"?" Trần Dương trợn to hai mắt "Em nói sao ??"

Lâm Yến: "Chị ấy đi học."

Trần Dương: "???"

Dãy lớp 1-10 ở phía sau, xa cổng trường hơn dãy lớp 1-3.

Hạ Đình thay đổi sự lười biếng của mình chạy nhanh về.

Cô không muốn nàng đợi. Bước lên xe máy, Hạ Đình bấm còi inh ỏi, học sinh phía trước cũng hoảng sợ nhanh chóng nhường đường.

Tiếng gầm rú lướt qua, xe máy vọt xa, nhanh chóng vượt qua chiếc xe buýt vừa bắt đầu di chuyển trên sân ga phía trước.

Hạ Đình thoáng thấy Lâm Tư Tranh đang đứng ở cửa sổ cửa sau.

Cô mím môi bắt kịp.

Sau khi Lâm Tư Tranh trở về nhà, nàng thay đồng phục nhanh chóng thu dọn giấy kiểm tra và bài tập rồi đến nhà Hạ Đình.

Nàng nói với Lâm Hải Chính là một bạn học trong trường tình cờ sống ở phía đối diện, cậu ấy tự mời nàng đến học cùng ở nhà của cậu ấy để cải thiện lẫn nhau.

Lâm Hải Chính cảm thấy an tâm: "Ba chỉ muốn con chơi với một người bạn hiểu biết như vậy thôi! Tốt lắm, về sau con gọi bạn của con đến nhà chơi!"

Khi Lâm Tư Tranh đến nhà Hạ Đình, từ xa nàng nhìn thấy Hạ Đình đang lười biếng dựa vào chiếc xe máy, giống như đang đợi nàng.

Những ngọn đèn trong khu tỏa ra một lớp ánh sáng ấm áp xung quanh cơ thể Hạ Đình. Lâm Tư Tranh sững sờ khi thấy tia dịu dàng trong mắt cô.

Nhưng sự dịu dàng thoáng qua, nàng dụi mắt như biết chắc nàng nhìn nhầm, vẻ mặt Hạ Đình vẫn lạnh lùng, xa lánh như ngày nào.

Phía sau Hạ Đình, cửa mở, nhưng bên trong không có ánh sáng.

Lâm Tư Tranh nhanh chóng chạy tới "Hạ Đình!"

Hạ Đình khẽ hít mũi để ra hiệu cô đã nghe thấy.

"Cậu vừa mới về?" Lâm Tư Tranh nhìn bên trong "Trong nhà không có đèn."

Hạ Đình lãnh đạm nói: "Không có, tôi không thích bật đèn."

Lâm Tư Tranh đi theo cô vào trong, chọc vào cặp sách của Hạ Đình "Thế nhưng cậu vẫn mang cặp sách trên lưng, có phải đặc biệt chờ tớ không?"

Hạ Đình bị chọc vào trọng tâm, trở nên cáu kỉnh, nhanh chóng mở cửa, ấn công tắc đèn một cái "bốp": "Ồn ào quá!"

Phòng khách rộng lớn đột nhiên sáng rực. Hạ Đình ném dép lê trước mặt Lâm Tư Tranh, nghiêm nghị bước vào trong.

Lâm Tư Tranh biết cô ngượng ngùng, cười nói: "Cảm ơn cậu đã chờ tớ bên ngoài."

Hạ Đình dừng lại, hai tay nắm chặt quai cặp sách, nhẹ giọng nói, "Tên mọt sách cậu thực phiền phức."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!