Nhưng không cần biết Lâm Yến có thế nào hay không, bây giờ mọi người đều phải tuân theo Hạ Đình nghiêm túc gọi đồ ăn.
Nếu không thì?
Dưới gầm bàn, đá chết ngươi.
Lâm Tư Tranh tốt bụng không hề hay biết chuyện này, chân thành nói với đám người trước mặt: "Đừng khách sáo, hôm nay tớ mời."
Hạ Đình nhướng mày.
Lâm Yến run rẩy hỏi: "Đại tỷ, em không có ý..."
Sắp chết.
Chuyện này có ý gì.
Lâm Yến cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy Hạ Đình có ý với Lâm Tư Tranh, cô không được phép gọi thêm.
Nhưng Lâm Tư Tranh hăng hái nói: " Lâm Yến, Vũ Thanh, Xán Liệt, Giai Giai, các cậu muốn ăn gì thì cứ gọi đi."
Hạ Đình liếc nhìn bọn họ: "Nhanh."
La Giai Giai bắt tay cầm thực đơn.
Trương Chu giật lấy thực đơn trong tay La Giai Giai, trừng mắt nhìn: "Cậu làm gì chậm chạp vậy? Đưa tôi."
La Giai Giai thầm tạ ơn Trương Chu vì đã lấy đi cục than nóng hổi trên tay cô.
Bốn người họ mỗi tay đặt lên đùi hoặc đè lên bàn, ngay ngắn chỉnh tề, có chút căng thẳng.
Bình thường thì họ hút một điếu thuốc từ lâu lắm rồi.
Nhưng dưới cái nhìn của Hạ Đình, không ai dám ra tay.
Đôi mắt của Hạ Đình giống như đang nói
- Đừng làm cô gái nhỏ sợ.
Bốn người cảm thấy áp lực.
Ăn một bữa còn mệt hơn vào lớp. Cuộc sống không dễ dàng gì, bốn người thở dài.
Lâm Tư Tranh cười nói: "Sao các cậu ngồi ngay ngắn giống như ở trong lớp vậy. Thoải mái đi".
Lâm Yến: Haha
Ánh mắt Hạ Đình đảo qua, Lâm Yến gật đầu như con lật đật: "Hẳn là lần đầu tiên cùng hai người ăn cơm. Thật là vinh hạnh vô cùng."
La Giai Giai & Phác Xán Liệt & Vũ Thanh: May mắn là giáo viên lớp của chúng ta không phải là Lâm Tư Tranh, nếu không thì cuộc đời chúng ta như phim kinh dị chết tiệt.
Lâm Tư Tranh nói: "Sau này đi ăn ở đây tớ sẽ gọi cho các cậu ."
Hạ Đình: "..." Thôi đi.
Lâm Tư Tranh quay đầu lại hỏi cô, ánh mắt lấp lánh: "Được không?"
Hạ Đình: "... Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!