Chương 14: (Vô Đề)

Hạ Đình không chú tâm tiết học buổi chiều.

Mặc dù cô thường không đến lớp, nhưng hôm nay cô thậm chí còn không ngủ.

Luôn nghĩ đến bóng dáng Lâm Tư Tranh quay đầu bỏ chạy, cô tức giận đến mức bóp chai nước khoáng.

Trên bàn học của Hạ Đình không có sách, nhìn thấy bàn của Lâm Yến có một cuốn sách dựng thẳng, hẳn đang dùng điện thoại chơi game cô liền ném sách của Lâm Yến thẳng vào thùng rác.

Lâm Yến: "???"

Hạ Đình: "Cậu không muốn học bài thì đi ra ngoài mà chơi!"

Lâm Yến: "Em đã làm gì chị có thể nói thẳng với em mà? T.T"

Tất cả những người ở hàng sau có thể thấy hôm nay tâm trạng Hạ Đình đặc biệt tệ, tự hỏi tại sao?

Trong khi Hạ Đình cáu kỉnh, Lâm Tư Tranh đang nghiêm túc làm bài tập.

Lớp 1-3 buổi chiều có tiết giáo dục thể chất để làm bài kiểm tra mô phỏng toán học, giấy tờ không được phép đem theo. Sau khi Lâm Tư Tranh giải quyết xong bài cuối cùng, nàng kiểm tra lại, buổi chiều còn hai mươi phút nữa mới đến.

Trong hai mươi phút này, không có kỳ thi, không có lớp học, trong đầu Lâm Tư Tranh chỉ có Hạ Đình.

Nàng không muốn nghĩ cũng không được, nàng không thể ngừng nghĩ về cô.

Ngay khi nàng nhìn lên, nàng có thể thấy Cao Thi Ý đang dùng bút để làm toán, cây bút lập lòe.....

Hạ Đình sẽ hiểu lầm?

Lâm Tư Tranh biết Hạ Đình là một người đặc biệt nhạy cảm, nàng sợ Hạ Đình sẽ nghĩ sai cái gì.

Không thể chờ được ... sau giờ học phải tìm Hạ Đình.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Tư Tranh đứng dậy, Trương Chu liền hỏi nàng: "Tư Tranh, đi ăn lẩu đi, bên ngoài có cửa hàng mới mở ——"

Lâm Tư Tranh rời đi, quay lại hối lỗi: " Trương Chu, tớ đi tìm Hạ Đình."

"Lại đi?" Trương Chu biết nàng nhất định không nhịn được "Vậy xong thì nhau đi ăn cơm, tớ ở cổng trường chờ cậu".

Lâm Tư Tranh gật đầu chạy đi.

Nàng vội vàng bước xuống lầu, vừa đi đến mép bồn hoa thì nhận được tin nhắn của Trương Chu, nói nhà hàng lẩu mới mở bên ngoài đang có hoạt động, bàn lớn giảm giá 50%, nhưng bàn lớn dành cho hai người có vẻ hơi trống ...

Lâm Tư Tranh đang nhìn vào điện thoại, tự nhiên nàng đâm đầu vào ai đó mà không nhìn lên.

Người đối diện lấy điện thoại từ tay nàng.

Lâm Tư Tranh có chút hoảng sợ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người tới, trong mắt đột nhiên vui sướng, khóe miệng cong lên: "Hạ Đình."

Hạ Đình đang đứng trước mặt nàng, vẻ mặt u ám, không mặc đồng phục học sinh, áo đen và quần đen trông rất ngầu.

Cầm điện thoại của Lâm Tư Tranh trong tay, như cố ý, cô nâng nó lên cao mà Lâm Tư Tranh không thể với tới.

"Cậu đi đường không nhìn đường sao? Mắt của cậu để làm gì?"

Hạ Đình không biết tại sao cô lại tức giận như vậy.

Tên mọt sách này.

Chơi điện thoại, nếu không có cô ở đây thì phải làm sao! Nếu đây là đường lớn lỡ có gì xảy ra thì phải làm sao?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!