Mạnh Sùng Vũ khẽ gật đầu.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
[Thật ra có một chuyện tôi đã giấu chị, tôi không phải là người câm…]
Chưa kịp gõ xong, một cuộc gọi lại chen vào.
Kỷ Duy Lễ.
11
Cậu ta ngắt máy, nhưng anh ta lại gọi.
Ngắt nữa, lại gọi tiếp.
Cuối cùng, tôi không thể chịu nổi nữa.
"Cậu nghe đi."
Nói rồi, tôi không chờ Mạnh Sùng Vũ phản ứng, đưa tay qua cậu mà nghe máy.
"Mạnh Sùng Vũ, bảo Lâm Tâm Hoan nghe điện thoại."
Mạnh Sùng Vũ chưa kịp đáp, đầu dây bên kia lại nói.
"Đừng giả vờ câm điếc nữa, tôi và cô ấy đã biết hết về mấy trò lố của cậu rồi. Giờ, ngay lập tức, bảo Lâm Tâm Hoan nghe điện thoại."
Thế là.
Trong khoảnh khắc ấy.
Tôi được chứng kiến toàn bộ quá trình, từ kinh ngạc, hoảng sợ cho đến lặng im của cậu nhóc.
Tôi tự cho rằng.
Chuỗi hành động vừa rồi của Mạnh Sùng Vũ có thể đem vào làm bài học biểu diễn cho Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
"Tại sao em không nghe máy của anh?"
"Không nghe, anh vẫn tìm được em mà."
"Em cố ý? Muốn anh tự mình tìm đến Mạnh Sùng Vũ."
"Chẳng phải anh ép tôi chia tay nhanh còn gì."
Sau một lúc im lặng, Kỷ Duy Lễ bật cười.
"Tâm Hoan, em thông minh hơn trước rồi."
"Anh sắp đến, bảo cậu nhóc đó cẩn thận đi."
Cuộc gọi kết thúc, tôi đối diện với ánh mắt phức tạp của Mạnh Sùng Vũ.
"Khi nào chị biết chuyện?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!