"Không thể nào, chưa nói đến mối quan hệ hợp tác kinh doanh lâu năm giữa hai gia đình, tôi còn nắm giữ một nửa cổ phần công ty quản lý của Tôn Khiết Như."
Kỷ Duy Lễ bực tức, "Không phải tôi không giải quyết, tôi đã đưa cô ta ra nước ngoài, như vậy còn chưa đủ sao?"
Tôi cười lạnh.
Đưa Tôn Khiết Như ra nước ngoài quay phim một năm.
Đó gọi là giải quyết à?
Tôi không muốn nói chuyện.
Kỷ Duy Lễ không vui, "Tôi không hiểu, tại sao em lại có ác cảm lớn với Tôn Khiết Như đến vậy. Tâm Hoan, em không phải người hay thù oán người khác."
"Nếu vì một người phụ nữ, anh không chỉ mất chồng mà còn mất cả con, anh có bỏ qua cho cô ta không?"
"Em nói gì?"
Nước mắt dâng lên trong mắt tôi, "Con của tôi mất rồi, là vì cô ta!"
"Chuyện này… không thể nào…"
Tôi lau nước mắt, "Hai tháng trước khi ly hôn, tôi phát hiện mình mang thai, khi định nói với anh thì xảy ra vụ anh và cô ta hôn nhau. Sau đó, Tôn Khiết Như dẫn người đến gặp tôi, khi tranh cãi, đứa bé đã không còn."
"Thậm chí một tuần trước đó, tôi vừa đi khám, bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh…"
Tôi không nói gì thêm, cúi đầu.
"Nếu không tin, anh có thể hỏi Mạnh Sùng Vũ, khi đó cậu ta là người ở bệnh viện chăm sóc tôi."
Kỷ Duy Lễ khựng lại.
Bước chân rời đi có phần lảo đảo.
10
Kỷ Duy Lễ rời đi.
Tôi nằm một lúc rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, tôi ngạc nhiên khi thấy Mạnh Sùng Vũ ngồi cạnh mình.
"Sao cậu lại ở đây?"
Mạnh Sùng Vũ mím môi, trông có vẻ không vui.
[Tôi nhận được tin chị nhập viện, nên lập tức quay về.]
Lúc này tôi mới nhớ, ban ngày khi cậu ta hỏi thăm, tôi đã gửi cho cậu ta một bức ảnh tôi đang truyền nước.
Nhưng tôi không ngờ cậu ta sẽ quay lại.
Trước đó, tôi đã xem lịch trình của Tôn Khiết Như trên mạng.
Buổi ra mắt phim của cô ta chính là hôm nay.
"Không có gì nghiêm trọng đâu, truyền nước xong là có thể xuất viện rồi."
Cậu ta tỏ vẻ nghiêm túc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!