Chương 4: (Vô Đề)

Tôi muốn phản bác, nhưng anh tiếp tục nói.

"Hồi đó đồng ý ly hôn là để thỏa mãn nguyện vọng của em, nhưng không có nghĩa là em có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Năm nay là lỗi của tôi khi cho em quá nhiều tự do, khiến em quên rằng em thuộc về ai."

Kỷ Duy Lễ mạnh mẽ và độc đoán, luôn đứng ở vị trí cao.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể khiến mọi cố gắng của tôi trong công việc và cuộc sống trở thành vô ích.

Nhưng tại sao?

Tại sao người phản bội hôn nhân lại có thể ngang nhiên nói ra những lời như vậy?

"Anh đã có Tôn Khiết Như rồi, vẫn chưa đủ à?"

Nhắc đến cái tên đó, Kỷ Duy Lễ nhăn mặt với vẻ khó chịu.

"Tôi đã nói là tôi và cô ta không có gì."

"Không có gì mà hai người còn hôn nhau, ảnh đã lên cả báo rồi!"

"Phải, chỉ là một nụ hôn, em có cần phải làm quá lên như thế không?"

Quả thật chẳng nói lý được.

Đúng là đồ khốn nạn!

Tôi không muốn nghe thêm lời nào từ anh, cố gắng giãy khỏi vòng tay anh.

Bỗng dưng, bên ngoài vang lên tiếng của một người đàn ông.

"Chú, chú xong chưa?"

Tôi sững người.

Là Mạnh Sùng Vũ?

Kỷ Duy Lễ định mở cửa đi ra thì bị tôi kéo lại.

Anh nhướng mày nhìn tôi, tôi tránh ánh mắt sắc bén của anh.

Kỷ Duy Lễ không nhúc nhích nữa, hỏi, "Có việc gì?"

Một vách tường ngăn cách, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn của Mạnh Sùng Vũ vọng vào.

"Con về rồi, cho con mượn tài xế nhé."

"Sớm thế?"

"Ừm."

Kỷ Duy Lễ gọi tài xế, Mạnh Sùng Vũ mới rời đi.

Khi rời đi, cậu ta còn huýt sáo, "Chúc chú vui vẻ."

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt có phần suy tư của Kỷ Duy Lễ.

"Em quen với Tiểu Vũ?"

"Không quen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!