Chương 3: (Vô Đề)

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy vọng lại, tôi đặt điện thoại lại bên giường.

Không lâu sau, Mạnh Sùng Vũ bước ra.

Cậu ta đi nhẹ nhàng để không đánh thức tôi, cẩn thận đến bên giường.

Cầm điện thoại lướt vài cái rồi thả xuống bên cạnh và khoác áo ngoài.

Tôi giả vờ vừa tỉnh giấc, mở mắt ra.

"Ra ngoài à?"

[Giáo sư có chút việc tìm tôi, phải về trường một chuyến.]

"Bây giờ? Đã gần mười hai giờ rồi."

Mạnh Sùng Vũ nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tôi cười lạnh trong lòng, thật là uổng phí nếu cậu thiếu gia này không gia nhập làng giải trí.

Tôi kiềm chế cơn bực bội, xoa đầu cậu an ủi.

"Cử nhân tốt nghiệp rồi, cũng chẳng có quyền lợi gì, tôi hiểu mà."

Đợi vài phút sau khi Mạnh Sùng Vũ rời đi, tôi mới chậm rãi đứng dậy.

Cầm chìa khóa xe và đi theo cậu.

Thật ra cũng không vì lý do gì đặc biệt, chỉ là tò mò.

Muốn biết con người thật của Mạnh Sùng Vũ, người luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn bên cạnh tôi, thật sự là như thế nào.

Lần đầu tôi gặp Mạnh Sùng Vũ.

Là ở bệnh viện.

Khi ấy, tôi vừa phẫu thuật xong.

Đi lại bất tiện, cần tìm một người giúp đỡ.

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Mạnh Sùng Vũ đến xin việc làm hộ lý.

Lúc đầu, tôi có chút do dự với cậu ta.

Không phải vì cậu là một "người câm", mà là tôi muốn tìm một nữ hộ lý.

Nhưng cậu trai này lại đặc biệt khẩn thiết.

[Tôi từ nhỏ đã chăm sóc mẹ, rất có kinh nghiệm.]

[Tôi đảm bảo những gì người khác có thể làm, tôi cũng làm tốt không kém.]

Tôi phải thừa nhận, khoảnh khắc ấy, lòng tôi đã mềm đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!