Chương 12: (Vô Đề)

Tôi nhìn Mạnh Sùng Vũ, không đáp lại sự nũng nịu của cậu.

Chỉ nói, "Chăm sóc bản thân cho tốt."

Cậu im lặng rất lâu, rồi hỏi tôi.

"Chị từng thích em không?"

"Từng rung động."

Đẹp trai, thân hình chuẩn, lại còn đóng giả dịu dàng chu đáo.

Ai mà không xao xuyến.

"Nhưng thế thì sao?"

Tôi mỉm cười, "Trên thế giới này có rất nhiều người trẻ, đẹp và dịu dàng, không có cậu, tôi cũng sẽ xao động vì người khác."

Trong sân bay, loa thông báo chuyến bay đến London bắt đầu thúc giục.

Tôi xách hành lý to, tạm biệt Kỷ Duy Lễ.

Như có linh cảm, anh ôm chặt tôi.

"Đợi anh."

Tôi vỗ vai anh.

Không trả lời.

Qua cửa kiểm tra an ninh, tôi ngoảnh lại nhìn Kỷ Duy Lễ đang đứng ở nơi xa.

Mỉm cười.

Quay người, bẻ đôi thẻ sim của mình rồi ném vào thùng rác.

Xé bỏ tấm vé máy bay đến London.

Nửa năm sau.

Trong buổi liên hoan của Đại học Stanford.

Một nhóm người ngồi lại trò chuyện.

Mọi người đột nhiên nhắc đến những lời nói dối đã từng nói.

"Ai mà chưa nói dối vài lần trong đời."

"Sai rồi, tôi đoán Hoan Hoan chưa bao giờ nói dối, trông cô ấy ngoan như vậy mà."

Tay cầm một ly bia, nghe thấy vậy tôi chỉ khẽ mỉm cười.

Không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Cả đời này của tôi.

Đã nói quá nhiều lời dối trá.

Ví dụ, tôi biết Kỷ Duy Lễ thích trẻ con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!