Tôi chán ghét chồng cũ vì anh ta nói quá nhiều.
Sau khi ly hôn, tôi quyết định tìm một anh bạn trai là người câm.
Anh chàng này trẻ trung, ngoan ngoãn, quả thực rất hợp ý tôi.
Hôm nay tôi đến trường đón anh.
Nhưng lại nghe thấy anh nói chuyện với bạn cùng phòng.
"Anh Vũ, anh định giả vờ đến bao giờ đây?"
"Đến khi nào chơi chán thì thôi."
1
Vừa bước vào ký túc xá nam, tôi đã nghe thấy có người cười đùa.
"Anh Vũ, giả làm người câm để tán dì nhỏ của mình thì cảm giác thế nào?"
Tôi vô thức dừng bước, đứng ngay trước cửa.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Thì cũng vậy thôi."
Qua khe cửa, tôi thấy một chàng trai ngồi vắt chân trên ghế.
Mi mắt rũ xuống, gương mặt mang vẻ chán đời vô cùng.
"Vậy anh định khi nào thì chia tay, hằng ngày không nói chuyện có thấy khó chịu không?"
"Còn cậu có thấy khó chịu khi nói chuyện hằng ngày không?"
Cậu ta xoay điện thoại, khuôn mặt tỏ vẻ bực bội, "Khi nào chán thì tính tiếp."
Tôi không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy rồi quay người đi xuống lầu.
Tôi gửi cho cậu ta một tin nhắn: "Tôi đã đến rồi, cậu đâu rồi?"
Bên kia đáp lại rất nhanh.
"Đã nhận được, tôi xuống ngay đây!"
Chưa đầy vài giây sau, một bóng dáng từ trong ký túc xá lao ra.
Mạnh Sùng Vũ vẫn mặc chiếc áo hoodie màu đen đó.
Nhưng vẻ mặt khó chịu đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.
Cậu nhe răng cười, bước đến bên tôi, cúi đầu và gõ vài dòng trên điện thoại.
[Chị, chờ lâu chưa?]
"Không lâu lắm."
Cậu nhìn tôi hai giây, chớp mắt rồi lại gõ tiếp.
[Chị không vui à, có phải chờ lâu nên bực mình không?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!